Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò

Chương 30: Nỗi Khổ Của Phận Làm Công

Chap 30: Nỗi Khổ Của Phận Làm Công => Sợ Vợ... •.•

Nói đi ăn vậy thôi chứ thật ra đi cả mấy vòng đường vì không tìm được chỗ ăn hợp ý cho cả hai. Nhà hàng thì từ chối vì ăn mãi nên quyết định đổi điện điểm.

Hai người ngồi ăn ở vỉa hè, những thứ đồ ăn vặt từ vài nghìn cũng có thể ngon bằng cả nhà hàng. Đổi khẩu vị như này thì vừa ngon lại vừa bảo đảm túi tiền.

"ơ kìa. Thanh, em cũng ăn ở đây à?" cô đang ăn nghe thấy ai đó nói chuyện với mình, ngước lên nhìn.

"chị nói lạ. Là chị đưa em đến đây mà!"

Trần Thanh cuối đầu ăn tiếp nhưng nhớ ra gì đó mà khựng lại.

"ủa mà nước đâu. Chị bảo đi mua nước mà?"

"nước? Em khát sao?"

"ơ. Chị bị sao thế?"

"Trần Thanh. Tôi có mua sữa nóng cho em này." Ách Hân đi đến trên tay cầm một ly sữa nóng và một ly cà phê sữa

"thôi chết." biết mình đã nhầm, Trần Thanh quay sang nhìn Ách Hân rồi lại nhìn người đứng trước mặt. Thế nào giống đến vậy luôn sao.

Ách Hân đặt hai ly nước lên bàn rồi ngồi xuống.

"ách!."

"sao vậy?"

Ách Hân nhìn theo hướng ngón trỏ của cô chỉ thì thật ngạc nhiên... Oh my god...

"Tư...Nhiệt..."

"ừ, nãy giờ em nhầm tưởng tôi nữa à! Xem này..." Tư Nhiệt khom người xuống nhìn Ách Hân.

"em nhầm tôi với người này sao?" Tư Nhiệt chỉ nàng.

"đúng vậy, đây là Ách Hân..." cô bắt đầu giới thiệu nhưng cũng không quên cả vị trí hiện tại của người này.

"người yêu em."

"em có người yêu rồi sao? Lại Là con gái..." Tư Nhiệt đứng ngay ngắn lại khoanh tay nhìn Trần Thanh

"giống tôi như vậy có khi nào nhầm tưởng tôi và cô gái này không?..."

"cũng có thể haha..." Tư Nhiệt và Trần Thanh phá lên cười

"hay là chị ngồi đây ăn cùng với tụi em luôn đi!"

________

"nó vào ngành gì?"

"vẫn không biết ạ! Chưa có thông tin" Mỹ Duyên ngồi gõ tay lên bàn tạo ta tiếng động liên tục.

"sao lại không?. Bây giờ là quá trễ để chọn ngành rồi! Hay là tụi bây sơ xót nên đành nói dối?" Mỹ Duyên nắm lấy cổ áo của một tên hậu cận .

"Không không, em đã rất kỹ lưỡng rồi! Nghe nói là gia đình bắt ép nó vào công ty nhà để làm việc. À, hình như là học về kinh doanh..."

"tại sao không nói ngay từ đầu. Biến đi!" Mỹ Duyên đẩy tên đó ra rồi suy nghĩ.

"nếu vậy thì sao tiếp cận được..."

_____

"Tư Nhiệt, chị bao nhiêu tuổi rồi!"

"em không biết hỏi tuổi của một người phụ nữ là không được hay sao?"

"em hỏi thật mà!"

"25."

"hơ. Vậy coi như bằng tuổi với Ách Hân nhà em... Có phải bai người là chị em sinh đôi bị thất lạc không đây?" cô tò mò, nếu không thì sao lại giống nhau y đúc thế này, cô không tin là có sự trùng hợp đến thế.

"KHÔNG." Cả hai cùng đồng thanh

"Không sao được? không phải Ách Hân chị không có ba mẹ sao. Chị bị thất lạc thật rồi!"

"em có tin là bị ăn đòn không hả?" từ nãy giờ nàng nhịn rồi nha.

"em nói thật mà! Em không tin là có việc người giống người như vậy đâu."

"em không tin thì kệ em." Tư Nhiệt phũ phàng nói.

"đấy, tính cách cũng y hệt."

___

"à Ách Hân..."

"Không phải không phải. Bên này mới đúng, khi nào mẹ em có hỏi gì đó về việc học ngành, chị đừng hợp tác nhé! Chết em đấy."

"sao lại không? Tôi cũng không ngại để trả lời đâu."

"ơ. Chị, chị biết là em không thích điều đó mà! Em sẽ tự mình chọn."

"tôi không biết. Đó là việc của em."

"chị bị sao vậy?"

Thái độ này... có lẽ nào là nàng đang ghen ?

______

Tạm biệt La Tư Nhiệt xong thì hai người cũng lên xe để trở về, suốt đường về, Ách Hân không nói với cô một lời nào cả. Thật kỳ lạ...

"Ách Hân chị bị sao vậy? Không ổn gì sao?"

"đúng rồi! Vì em mà tôi không ổn đây."

"sao? Tại em?"

"em dám nói chuyện với người khác, lại còn nhầm lẫn tôi nữa... Em thật không xem tôi ra gì" Ách Hân dậm chân ga làm cứ nhấp nhô mãi thôi.

"Hơ... Sao chị lại nói vậy? Không phải chị cũng bất ngờ vì Tư Nhiệt giống mình sao?"

"em thì cứ so sánh tôi với người đó, nếu giống như vậy thì đi theo cái gì mà Nhiệt Nhiệt đi..."

"chị ghen?"

"đúng đó. Là tôi ghen đó! Thì sao?"

"a... không không, em sẽ không nói chuyện với ai ngoài chị và gia đình đâu, coi như là em có lỗi."

"lỗi là của em chứ của ai mà coi như"

"được rồi! Lỗi là của em, cho em xin lỗi, chị đừng giận." cô cứng họng chỉ biết nhận tất cả lỗi của mình. Nàng ghen là như thế sao? Huhu đáng sợ quá.

____

Tới nhà, tháo dây an toàn xong, trước khi mở cửa xe để xuống thì Trần Thanh chòm qua hôn vào má Ách Hân

"mai gặp nhé!"

"chị về cẩn thận, bye..." Trần Thanh đứng phía ngoài vãy tay

Ách Hân cũnv cười vãy tay lại sau đó xe chạy đi...

Trần Thanh thở dài một cái rồi đi vào nhà, gặp hai người phụ nữ ngồi ở phòng khách, cô không nói không rằng mà chạy lên phòng bỏ lại hai người họ ngơ ra đó.

"nó giận thật rồi! Lỗi là tại em chứ ai." Lâm An Dư nhìn cô đi lên lầu rồi quay sang trách móc ai kia.

"hôm nay chị ăn gì mà cứ trách móc tôi? Có tin là ngủ dưới đất không?"

"bộ không phải sao? Em cứ ép buộc con bé. Nó thích gì thì cứ mặc kệ, không ủng hộ thì thôi, đằng này lại bắt nó làm theo ý của riêng mình. Như vậy không đúng..."

"không đúng sao? Ngủ sofa luôn đi nhé! Cấm bén mãn vào phòng tôi."

Hy Châu đứng dậy đi về phòng mình

Lâm An Dư rùng mình vì cái đóng cửa dữ dội kia, rồi lại nghĩ ngợi...

Bà chỉ chứng minh cho mọi người thấy rằng bà không sợ vợ. Như vậy là có lỗi sao???

Chắc phải sợ vợ tiếp thôi. Phản động như vậy là không ổn rồi!

Nghĩ xem, Trần Thanh và An Dư giống nhau không? cứ sợ bị người yêu giận. Hẹp hòi lấy lỗi là do mình...

Không phải là phận làm công khổ như thế này sao?

Cơ mà vẫn không biết Trần Thanh đây là công hay thụ nữa...

Chờ rồi sẽ biết.

____

Chap này thấy lủng củng sao á ta! 😅