Chap 4: Gia Đình Của Anh Rể
"chị à, giờ chị đã đi đâu vậy?"
"em sẽ mách mẹ đấy!"
"được rồi! Em biết rồi, em sẽ đến đó để làm vạ cho mà xem, bất kể ai cũng không cản em được...túttt"
Nói là làm ngay, Trần Thanh thay đồ rồi chạy ra sân lấy chiếc xe đạp thể thao rồi dắt ra ngoài, đóng cửa đàng hoàng lại mới bắt đầu chạy đi...
~...ting tong...~
Bấm muốn nát cái chuông cửa thì mới có người đi ra mở, thay vào đó lại còn lầm bầm rủa cái gì trong miệng không biết... Hừ!
Vào được trong nhà, liền chú ý nhất là ở phòng khách dường như đã đoàn tụ với nhau, mọi người đều cùng hướng nhìn về người khách không mời này... Vẫn không biết là con cái nhà ai
"xin chào mọi người... Haha..." Trần Thanh cuối chào lễ phép, người lớn cũng gật đầu cười với cô.
Trần Hoài như đứng hình, không biết em mình nó ở đây làm gì, đã bảo ngoan ngoãn ở nhà mà trời ơi, về nhà phải phạt nó vì cái tội không nghe lời...
"dạ, xin lỗi mọi người, đây là em của con, chắc tại nó nhớ con quá nên nó mới tìm con như vậy đó haha..." Trần Hoài đứng lên đi tới chỗ em mình, nói nhỏ vào tai cô
"chị đã bảo em ở nhà rồi cơ mà?" Trần Hoài đi lại nói nhỏ với cô
"ai bảo chị bỏ em ở nhà một mình chứ! Em không quan tâm. Hứ" Trần Thanh phản dame, thật không thể tin được, bỏ mình ở nhà mà qua đây chơi.. hay ho rồi!!
"con bé này, em đã lớn rồi không phải sao? Còn sợ ở một mình à?"
"lớn thì đã sao, có tin là em nằm vạ ngay ở đây luôn không? Chị thách em đi em làm liền cho chị xem!" cô láo toét, hất mặt nói.
"được rồi được rồi, chị thua mày rồi được chưa?" cuộc bàn bạc của hai chị em đã xong, Trần Hoài quay sang nói với mọi người.
"thật xin lỗi mọi người em con....."
"haha, không sao, em của Hoài thì cũng là người trong gia đình cả thôi! Lại đây ngồi lại đây ngồi!" ba của Hoàng An- ông Minh vãy tay cô lại.
"dạ... Xin phép cả nhà!"
"này gái... Con tên gì?" người phụ nữ kế bên ông Minh hỏi cô
"dạ con tên Thanh ạ!"
"ừm, mà sao chúng ta không nghe con bé Trần Hoài nhắc gì về con thế nhở?"
Vừa nghe người đó nói xong, Trần Thanh quay đầu nhìn lấy chị gái mình, nhướng mày như hỏi vì sao thì Trần Hoài chỉ gãi đầu cười trừ.
"thôi bỏ đi. Mà con đến đây làm gì? Con vẫn chưa biết mọi người đang bàn về việc kết hôn của chị con à?" ông Minh hỏi tiếp.
"a... Kết hôn? Con vẫn chưa biết gì cả" Trần Thanh lắc đầu rồi lại quay sang nhìn chị mình.
"mọi người đừng nhìn con như vậy, là con muốn cho cả nhà bên con bất ngờ nên chưa nói gì, còn nữa... Là do Trần Thanh đang ở trường học nên con không thể gọi điện tùy tiện như vậy được" Trần Hoài lật đật giải thích
"ừ, mà con đã bao nhiêu tuổi rồi! Xinh gái quá nhể?" bơ luôn con dâu tương lai của mình, người phụ nữ ấy (bà Huyên) lại hỏi cô.
"con năm nay đã 17 rồi ạ!"
"à... Vậy con có người yêu chưa?"
Ách, người yêu? Không phải chứ! Đừng nói là nhân lúc bàn việc Kết hôn của chị thì sẵn tiện mai mối cho mình luôn đi...a...
"haha, đừng căng thẳng, dù gì cũng là người nhà cả thôi! Vì gia đình họ Lưu này muốn biết tất cả về gia đình họ Lê thôi mà!" ông Minh to giọng cười khi thấy vẻ mặt khó coi của cô, nhìn cũng đoán được cả rồi.
"dạ..."
"ủa Trần Thanh, em đến khi nào vậy?" Hoàng An từ nhà vệ sinh đi ra thấy em vợ ngồi ở sofa gần ba mình thì cảm thấy hơi bất ngờ.
"à, em chỉ mới tới..." Trần Thanh gãi đầu.
Mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau... Người này nói với người kia, người kia kể với người nọ nhưng dường như chỉ có hai phụ huynh kia hỏi đứa trẻ này thôi.
"bác Minh này... Bác đã 40 mà con nhìn cứ tưởng 30 mấy không ấy... Còn bác gái Huyên nữa, trông hai người cứ như vợ chồng son vậy á, con nhìn mà cứ ngưỡng mộ 2 người quá... không biết làm sao mà có thể trẻ lâu như vậy a~ không một vết nhăn vẫn không phải đi căng da hay thẩm mỹ... Thật sự là con rất rất ngưỡng mộ hai người luôn nha~ gì đâu mà trẻ ơi là trẻ vậy không biết nữa" Trần Thanh vẫn không quên lấy lòng gia đình của anh rể.
"haha, con cứ nói quá!" bà Huyên được khen thì ngại ngùng nói
"haha ta không ngờ lại có một đứa trẻ đáng yêu như vậy... Con thật quá khen rồi! Hahaha"
Hoàng An và Trần Hoài trố mắt nhìn ba người họ, thật sự bất ngờ khi hai phụ huynh khó tính và khó chịu như hai vợ chồng Minh-Huyên lại vì một đứa trẻ vừa gặp mà cười dại đến ngại ra mặt vì được khen, Trần Hoài thật sự bỏ ra rất nhiều thời gian mới lấy lòng được hai người họ... Còn em gái cô, chỉ mới mấy phút đã làm được rồi...
"ta rất thích con nha~ có gì thì qua đây chơi, đừng ngại đừng ngại..." bà Huyên véo má Trần Thanh trước khi Hoàng An đưa hai chị em này về.
"dạ... Con cũng mong vậy, hai người con cũng rất thích nha... Haha..."
"đi nào Trần Thanh." Hoàng An hối thúc.
" không cần đâu anh An, em đi xe đạp tới thì cũng đi xe đạp về... không làm phiền hai người đâu" Trần Thanh chỉ chiếc xe được đậu ngay vách tường rồi lắc đầu từ chối.
"trời tối như vậy sẽ rất nguy hiểm, hay là để xe đây đi mai lại lấy, bây giờ theo Hoàng An và Trần Hoài đi về đi..." Bà Huyên thấy vậy nên đi ra nói.
"dạ, vậy phiền gia đình bác giữ hộ con chiếc xe... Chào cả nhà con về ạ!"
Trên xe...
"Trần Thanh này... Em làm cách nào mà khiến ba mẹ anh hài lòng em đến vậy?" câu thắc mắc của hai người giờ đã được Hoàng An hỏi.
"thì chỉ cần nịnh nọt hoặc khen họ thôi, không phải là những người như vậy chỉ cần lời khen thôi sao, nhưng mà em thấy ba mẹ anh trẻ thật đó..."
"haha, em dẻo miệng quá đấy, ai như chị em, cả mấy tháng trời mới lấy lòng được..."
"nè... Ý anh nói tôi nhạt nhẽo sao?" lập tức Trần Hoài xuất hiện ba đường hắc tuyến trên mặt làm cho cả hai anh em cùng nhau lạnh sống lưng, mau chóng im lặng không dám nói tiếng nào nữa...