Máy ảnh quay được bóng lưng của người phụ nữ, cô ta có một mái tóc dài xoăn màu nâu, mặc chiếc váy ôm sát khoe thân hình gợi cảm.
Một tay cô xách giỏ trái cây, tay kia bấm chuông cửa nhà Lương Vĩ Toàn.
Ngay sau đó cánh cửa gỗ mở ra, tấm rèm được kéo lên, người phụ nữ lắc hông nói nhỏ: “Ông chủ, tôi mang dứa tới cho anh nè.”
Cánh cửa sắt chống trộm mở ra, Lương Vĩ Toàn để cô gái bước vào.
Khi cửa đóng lại, Tăng Bác Trì nhìn thấy cậu ta tát vào mông người phụ nữ, tiếng tát vang dội trong hành lang.
Người phụ nữ ậm ừ: “Đừng gấp gáp, dứa hôm nay đảm bảo ngon ngọt, đợi anh cắt ra ăn thử...”
Sau đó, giọng nói đã bị chặn lại bên trong cánh cửa.
Tăng Bác Trì cất điện thoại, đôi lông mày rậm nhíu chặt.
Anh ta đã gặp cô bạn gái mà Lương Vĩ Toàn đang hẹn hò một lần, rõ ràng không phải là người này.
***
“Chà, cậu ta lại có thêm ‘em gái trái cây’ sao?”
Đậu Nhậm nhấp một ngụm coca lạnh rồi lại tiếp tục xem thông tin trong điện thoại của Lương Vĩ Toàn.
Rất nhiều cửa sổ mở ra trên màn hình máy tính trước mặt anh ta: album ảnh, lịch sử trò chuyện WeChat, và danh bạ.
Đậu Nhậm nhìn mọi thứ rất nhanh.
Có một tài khoản trên WeChat, ID là một loạt biểu tượng cảm xúc trái cây, nho, dâu, táo và cam.
Tường nhà của của tài khoản này cũng là thông tin mua hàng và giá cả của nhiều loại trái cây khác nhau.
Bài viết đều là chào mừng khách hàng kiểm tra hàng, giao hàng tận nhà trong toàn thành phố.
“Em gái trái cây? Là cái gì vậy?”
Xuân Nguyệt vừa hỏi vừa bước xuống xe, đi theo Hùng Tễ Sơn đến phía bên kia của bãi đậu xe.
Cô không tẩy trang, vẫn còn đeo cái bụng giả, vừa đi vừa ăn một viên kẹo ngậm.
Cái này là do lão Hùng đưa cho cô, có thể làm dịu cổ họng khi khó chịu.
Hùng Tễ Sơn đã cởi bỏ lớp ngụy trang, ông ta đeo khẩu trang trắng và găng tay đen, dùng khăn giấy ướt lau sạch lớp phấn che phủ những vết sẹo trên mặt và các ngón tay.
Ông ta đã sắp xếp xe dự phòng ở một số bãi đậu xe trong thành phố, chúng đều là những chiếc xe có hồ sơ sạch và không có vấn đề gì, chất lượng và vẻ ngoài đều là kiểu không dễ thấy ở một thành phố lớn như vậy.
Ông ta dẫn Xuân Nguyệt đến một chiếc SUV màu đen.
Sau khi mở khóa, ông ta khởi động xe, bật điều hòa, vặn nhỏ vài độ rồi lại đi đến cốp xe điện của mình.
Xe đậu ở góc của bãi đậu xe, cửa kính phía trước được che nắng bằng lá nhôm lớn màu bạc, cửa kính ở phía sau đều có rèm che.
Trừ khi cố ý nhìn trộm từ đầu xe qua khe hở trên tấm che nắng, nếu không thì sẽ không thể nhìn thấy tình hình bên trong xe.
Xuân Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau, thả điện thoại xuống ghế rồi bắt đầu tẩy lớp hóa trang trên người.
Trong tai nghe, Đậu Nhậm đang nói cho cô biết về “em gái hoa quả”.
“Đó là cô gái hỗ trợ qua điện thoại, đầu tiên cần đặt trước thời gian và địa điểm, sau đó ‘thương gia’ sẽ cho giao hàng đến nhà bạn.”