Bờ mông cong thật hoàn mỹ.
Vật kia chưa cứng mà nhìn đã vô cùng lớn, nhô lên ở trong quần jean, cảm giác có thể so với lão Hùng.
Nếu hai người có thể cùng ngủ với mình...
Xuân Nguyệt tưởng tượng ra cảnh hoan lạc, đầu lưỡi hồng liếʍ liếʍ bờ môi được trang điểm một cách đặc biệt.
Làn da giả trên mặt khiến cổ cô có chút ngứa ngáy, đến lúc không nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn nữa, Xuân Nguyệt mới cầm điện thoại di động, từ từ đeo tai nghe Bluetooth lên.
Qua một phút, Hùng Tễ Sơn gọi đến, cô nghe máy.
Giọng người đàn ông ở trong loa khàn khàn: “Ve sầu lên lầu, cần đi theo không?”
Thuốc đổi giọng bà Lâm điều chế không có hại gì đối với cơ thể, nhưng sau khi uống cổ họng sẽ giống như có một ngọn lửa cháy hừng hực, vừa nóng vừa đau.
Xuân Nguyệt gãi gãi cổ nói: “Không cần, Bọ ngựa sẽ đi lên, đừng để cho anh ta gặp chú.”
“Vậy tôi sẽ trở lại.”
“Được, lắp đặt ‘Nguyệt thỏ’ chưa?”
“Xong rồi.”
“Nguyệt thỏ” là một máy phát định vị, to bằng nút áo sơ mi.
Khi Hùng Tễ Sơn đặt bình ắc quy vào cốp xe của Lương Vĩ Toàn, ông ta đã giấu thiết bị định vị vào một góc tối không dễ phát hiện ở trên tấm lót của cốp xe.
Lúc này, Đậu Nhậm cũng gửi một ảnh chụp màn hình đến, hắn ta đã hack được điện thoại di động của Lương Vĩ Toàn.
Trong chiếc áo tài xế Hùng Tễ Sơn mặc có giấu một thiết bị bẻ khóa.
Chỉ cần nó cách mục tiêu trong phạm vi nửa mét khoảng mười phút là Đậu Nhậm đã có thể xâm nhập vào điện thoại di động của mục tiêu.
Đậu Nhậm có thể cài đặt bất kỳ phần mềm nào, hoặc là gỡ bỏ bất kỳ chương trình hay tập tin nào mà hắn ta muốn trong điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Xuân Nguyệt giơ tờ 50 đồng do Tăng Bá Trì đưa lên.
Tờ tiền màu xanh lá cây được chiếu dưới ánh đèn đường vàng lờ mờ, hình chìm chống tiền giả đặc biệt rõ ràng.
Cô mỉm cười đặt tờ tiền giấy lên môi, cũng không ngại bẩn mà chu môi hôn nó.
Cô tự lẩm bẩm một mình, giọng nói khàn khàn giống như ma nữ ẩn mình dưới đáy biển sâu: "Đội trưởng Tăng, đây là lần đầu tiên gặp mặt, lần sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Tòa cao ốc ba mươi ba tầng được thiết kế mô phỏng theo những tòa nhà kiểu Hong Kong những năm đầu.
Đèn sợi đốt trên trần bám đầy bụi, ánh đèn nhạt nhòa, ảm đạm.
Trước đại sảnh có hai nhân viên bảo vệ lớn tuổi, một người nheo mắt đọc báo, còn người kia nhìn chằm chằm vào cửa.
Những Tăng Bác Trì nhìn ra được, bác ta đang ở trong tình trạng trống rỗng, không hề nhìn những vị khách bước vào cửa.
Trên chiếc kệ phía sau hai người đặt bình nước và đài phát thanh, những bài hát Quảng Đông với chất lượng âm thanh không tốt lắm vang lên trong đại sảnh.
Bên cạnh chiếc kệ để rất nhiều bưu kiện chuyển phát nhanh lớn nhỏ của các hộ gia đình, chắn ngang lối đi chật hẹp.
Chiếc quạt quay chậm chạp thổi lên phiếu đăng ký khách thăm trên bàn.