Chỉ nghe thấy một tiếng huýt sáo, sau đó nữ tài xế thở dài nói: “Sao lại trùng hợp như vậy...”
Tăng Bác Trì không hiểu ý của nữ tài xế.
Tăng Bác Trì vốn không cần phản ứng lại, nhưng chẳng biết tại sao, anh ta lại hỏi thêm một câu: “Trùng hợp cái gì?”
Nhưng lần này đến lượt nữ tài xế không trả lời.
Xe của Lương Vĩ Toàn dừng lại ở đèn đỏ phía trước, tốc độ của taxi cũng chậm lại.
Xe dừng lại, tài xế giữ phanh, máy phát thanh vẫn còn đang phát bài hát kia.
Đợi mãi không thấy nữ tài xế trả lời, Tăng Bác Trì không nhịn được, quay đầu lại nhìn cô ta.
Trùng hợp là nữ tài xế cũng quay đầu lại nhìn Tăng Bác Trì, hai ánh mắt liền đυ.ng vào nhau.
Tăng Bác Trì ngơ ngẩn.
Người phụ nữ mặt mũi tiều tụy, làn da dầm mưa dãi nắng khô khốc.
Môi cô ta nứt nẻ, có thể là vì phải lái xe nên thường xuyên quên không uống nước, khi khóe miệng cô ta cong lên, ngay cả nếp nhăn trên môi cũng trở nên rõ ràng.
Đuôi mắt rủ xuống, nếp nhăn kéo dài, mí mắt hơi cụp, nhưng tướng mạo này vẫn không giấu được một đôi mắt đen láy như sao.
Ánh mắt hoàn toàn khác với vẻ ngoài không có gì đặc biệt.
Trong lòng Tăng Bác Trì nổi lên một cảm giác không hợp lý, giống như lúc ở cửa sau của câu lạc bộ Hội Người Mù đêm hôm đó.
Anh ta dời ánh mắt, nhìn vào thẻ tài xế màu trắng.
Ánh mắt của người phụ nữ trong ảnh thẻ không sáng như người bên cạnh.
Hai hàng lông mày đen rậm của anh ta vặn chặt, Tăng Bác Trì đang muốn nhìn kỹ lại dáng vẻ của nữ tài xế thì nghe được một tiếng két, tài xế ấn phanh, đạp cần ga.
“Đèn xanh rồi.” Cô ta nói.
***
Lương Vĩ Toàn không hề đi đến nơi nào khả nghi mà về thẳng nhà.
Tài liệu lưu tại tủ hồ sơ ở cục có địa chỉ chi tiết của Lương Vĩ Toàn, mấy năm này cậu ta thuê một căn hộ trong một tòa cao ốc cũ.
Tài xế lái xe của Lương Vĩ Toàn vào gara dưới hầm, xe taxi không vào được, Tăng Bác Trì bảo nữ tài xế đậu ở bên kia đường.
“Hết 38 đồng, đa tạ anh đẹp trai.” Nữ tài xế đưa chiếc thẻ có in mã QR thanh toán đến trước mặt anh ta.
“Tôi trả tiền mặt.” Tăng Bác Trì lấy ví, rút ra một tờ 50 đồng.
“Wow, bây giờ rất ít người trẻ tuổi còn mang ví ra đường.” Nữ tài xế liếc nhìn chiếc ví trong tay anh ta.
Bên trong là tấm hình một đôi nam nữ sóng vai, hai người mỉm cười nhẹ, người đàn ông người mặc cảnh phục, còn người phụ nữ đeo kính và mặc một bộ váy trắng tung bay.
Cô nhiều chuyện hỏi: “Cô gái xinh đẹp này là vợ anh à?”
Tăng Bác Trì đóng ví lại, đưa tiền cho cô, lạnh lùng nói một câu: “Không cần thối.”
Anh ta mở cửa xuống xe rồi đóng rầm một cái.
Chiếc xe nhấp nháy, Xuân Nguyệt không bật đèn xe.
Cô nằm gục lên tay lái, nhìn Tăng Bác Trì bước từng bước dài, đi qua vạch dành cho người đi bộ sang đường.
Chà chà chà, nhìn kìa, cơ bắp thật đẹp, rất cường tráng, không quá to.