Cậu ta nói tiếp: “Gia đình và bạn gái có thể hiểu thì tốt, nhưng họ lại không hiểu, còn luôn đả kích anh, cảm thấy ngày nào anh cũng bận rộn, tại sao thu nhập lại thấp như vậy.”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lương Vĩ Toàn chỉ vào một người đàn ông ở bàn khác, cậu ta hạ thấp giọng: “Anh nhìn anh Tần đi, sau khi ly hôn, anh ấy thậm chí không thể giành được quyền nuôi con.”
Tăng Bác Trì tiếp tục rót rượu cho Lương Vĩ Toàn, vừa phụ họa vừa quan sát lối ăn mặc của cậu ta.
Áo sơ mi Polo trơn màu, quần âu dài, giày công sở, tay đeo đồng hồ thể thao giá rẻ.
Cậu ta không đứng tên mua nhà mà đứng tên một chiếc ô tô sản xuất trong nước.
Một dáng vẻ giản dị và thanh liêm.
Sau đó, không biết là do Lương Vĩ Toàn say hay vì anh ta tự cảm thấy mình nói quá nhiều nên chỉ uống rượu, không nói thêm gì nữa, Tăng Bác Trì cũng không hỏi tiếp mà chuyển sang chủ đề khác.
Sau bữa tối, mọi người trở về nhà, ai uống rượu không lái xe được thì đứng bên lề đường đợi tài xế.
Tài xế của Lương Vĩ Toàn đến, anh chào tạm biệt đồng nghiệp rồi lên xe.
Tăng Bác Trì ném chìa khóa xe của mình cho Ngô Đông: “Cậu ở đây chờ tài xế nhé, tôi đi theo cậu ấy.”
Anh ta chạy đến bên đường thì nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe taxi màu xanh lục đang tiến tới, đèn xe sáng rực như ma trơi.
Anh ta giơ tay lên vẫy qua vẫy lại, chiếc xe nhanh chóng lao đến rồi dừng lại trước mặt anh ta.
Tăng Bác Trì mở cửa bên ghế lái phụ rồi ngồi lên, vừa cài dây an toàn vừa chỉ vào chiếc xe đã đi được một đoạn: “Bác tài, đi theo chiếc xe màu trắng biển số đuôi S37 phía trước.”
Chiếc kim bài treo dưới gương chiếu hậu rung lên, tượng Phật Di Lặc bị ánh sáng đỏ tươi tư bảng hiệu của nhà hàng chiếu vào, nhìn như màu máu.
Giật!
Cần số bị tài xế ấn xuống, xe nổ máy.
Tài xế khởi động xe hơi gấp, Tăng Bác Trì còn chưa thắt chặt dây an toàn đã đột ngột bị ngã mạnh về phía sau làm cho hơi bất ngờ.
Anh quay đầu nhìn tài xế.
Tài xế là một phụ nữ trung niên, da ngăm đen, khóe mắt có dấu hiệu của tuổi tác, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, tóc buộc đuôi ngựa vén ra sau mũ, mái tóc khô và bạc.
Cô ta đeo găng tay lao động, chất vải thô ráp đã ố vàng, trên người mặc một chiếc áo chống nắng mỏng màu đỏ, lộ ra phần eo và bụng có phần hơi nở nang.
Tăng Bác Trì liếc nhìn thẻ thông tin tài xế được đặt bên cạnh đồng hồ tính tiền, trên đó có dán một bức ảnh dài khoảng 20cm của người phụ nữ, cùng với mã số và tên của cô ta, Trương Phán Đệ.
Tướng mạo này không thể khiến người ta nhớ lâu, cả tên cũng vậy.
Chiếc xe chạy rất nhanh, sau khi lạng lách trái phải vượt qua hai ba chiếc xe, nó nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với chiếc xe mục tiêu, nhưng cũng không quá lộ liễu.
Nữ tài xế mở miệng cười, giọng nói trầm khàn, nói bằng giọng Quảng Đông chuẩn: “Anh đẹp trai, đi bắt gian à?”