Cô Nàng Sát Thủ

Chương 66: Chia tay

Nhưng quê của cậu ta nằm ở một thị trấn nhỏ ở Sơn Tây, ba mẹ cả đời cũng chỉ để được 3 4 triệu, so với giá nhà thì đúng là muối bỏ biển.

Trên sổ sách không có vấn đề gì, nhưng Ngô Đông nghe mọi người nói rằng gần đây Lương Vĩ Toàn nhận được rất nhiều cuộc gọi từ các công ty bất động sản.

Lương Vĩ Toàn mở cửa phòng, hai chiếc bàn tròn lớn đầy người, đều là những gương mặt quen thuộc đã ở trong tổ chuyên án mấy tháng qua.

“A Toàn, ở bên này.” Ngô Đông đứng dậy, giơ tay lên.

Lương Vĩ Toàn nhìn quanh, thấy không còn chỗ trống liền đi về phía Ngô Đông.

Tăng Bác Trì ngồi bên cạnh, Lương Vĩ Toàn kéo ghế ngồi xuống, cười nói: “Đội trưởng Tăng, tối nay em sẽ không khách sáo đâu.”

Tăng Bác Trì giơ tay lên, ra hiệu cho người phục vụ đem thức ăn lên, sau đó cầm bình lên chủ động rót trà cho Lương Vĩ Toàn: “Đừng khách sáo, nửa năm qua mọi người đã vất vả rồi.”

Các món ăn được dọn ra nhanh chóng, tôm tít muối tiêu và cua thịt xào gừng hành lá thơm lừng, mực ống và sò điệp hấp bún ngon tuyệt, các cảnh sát ăn thả ga, liên tiếp khui bia.

Tăng Bác Trì mở chai rượu rót cho Lương Vĩ Toàn, cậu ta vừa mừng vừa sợ, vội vàng cầm lấy chai rượu trên Tăng Bác Trì: “Để em, để em!”

“Không, ai cũng đều như nhau.” Tăng Bác Trì chặn tay cậu lại và cầm lấy ly rượu của mình.

Rượu vàng trong vắt được rót vào ly, anh nhân dịp hỏi: “A Toàn, tôi nghe nói cậu sắp có chuyện vui?”

Lương Vĩ Toàn gõ bàn: “Không phải, gia đình bạn gái em nói rằng… không có nhà thì sẽ không gả cô ấy cho em.”

Cậu ta uống rất nhiều, hai má đỏ lên, ánh mắt có chút rã rời: “Đội trưởng Tăng, hai năm trước, anh và bạn gái chia tay có phải vì chuyện nhà cửa không?”

Tay cầm ly rượu của Tăng Bác Trì khựng lại, anh ta không ngờ sẽ nói đến chủ đề này.

Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, Tăng Bác Trì vào đồn cảnh sát và bắt đầu làm việc từ cơ sở.

Năm hai sáu tuổi, qua sự giới thiệu của một người bạn, anh gặp Hà Dung, một cô giáo vừa tốt nghiệp trường sư phạm mầm non.

Hai người hẹn hò nhiều năm, đến tuổi lập gia đình, thứ nhất là chuyện nhà cửa chưa giải quyết xong, thứ hai là Tăng Bác Trì vừa lên chức đội trưởng, ngày đêm làm việc điên đảo, có khi hai người một hai tháng mới gặp mặt một lần, những lời trách móc của Hà Dung ngày một nhiều hơn.

Tăng Bác Trì cố gắng làm lành nhưng cuối cùng cả hai vẫn chia tay.

Sau này anh ta mua nhà, bố mẹ bảo để dành đến lúc cưới nhưng anh ta không muốn, bảo bố mẹ dọn qua, còn mình thì ở nhà cũ.

“Ừ,” Tăng Bác Trì nghe Lương Vĩ Toàn nói, hai chiếc cốc thủy tinh đυ.ng vào nhau kêu leng keng: “Áp lực lắm phải không?”

“Ừ, có lúc em nghĩ một cuộc hôn nhân này không có cũng được.” Lương Vĩ Toàn ngẩng đầu, khó chịu nhấp một ngụm bia đầy, ợ lên một cái rồi nói: “Làm cảnh sát, tiền thì ít mà làm thì nhiều.”