Dâʍ ɖị©ɧ tạo nên một hình bán nguyệt ở giữa không trung, bắn tung tóe ra trước máy ghi hình.
Không đúng, không đúng, anh ta hẳn là không nghe thấy âm thanh, nhưng trong đầu anh ta tự động ghép âm thanh phù hợp với hình ảnh đầy da^ʍ mỹ, tình sắc kia.
Người thanh niên trước máy tính cũng đã xong việc, bả vai cậu ta run rẩy lợi hại.
Tăng Bác Trì lấy lại tinh thần, không tiếng động mà lùi ra ngoài cửa.
Khi đóng cửa, anh ta nhìn màn hình máy tính một lần cuối cùng.
Bờ vai nhỏ của người con gái kia khẽ run, cái miệng nhỏ mở ra thở dốc, lông mi chớp chớp, chậm rãi mở mi mắt nhìn đối diện với màn ảnh.
Giấu ở đằng sau lớp bịt mắt ren đen là đôi mặt tựa như đá cuội mới được nhặt ra từ trong sông, bóng loáng đầy nước, ảnh ngược là ánh trăng và sao trời trên trời.
Ánh trăng đêm nay Tăng Bác Trì đợi cả đêm ở sân thượng cũng không thấy được nhưng giờ anh ta lại thấy được nó.
***
Đậu Nhậm duỗi tay rút vài tờ khăn giấy lau đi dòng tinh sền sệt giữa hai đầu ngón tay.
Hắn ta thở dốc, hơi thở hắn ta nóng đến mức tạo nên một màn sương trắng trên kính mắt của chính hắn.
Đêm nay thật sự là bắn quá mạnh, thậm chí còn có hai ba giọt màu trắng bắn lên trên mắt kính.
Điêu…
Vốn dĩ hắn ta muốn đút người anh em nhỏ này cho Xuân Nguyệt ăn, bây giờ chỉ có thể cống hiến toàn bộ cho tay phải hắn ta.
Hắn ta tự an ủi bản thân coi đây như là kem dưỡng da tay.
Hắn ta tháo kính đen xuống, dùng cồn tiêu độc xịt vài phát lên mắt kính, sau đó dùng vải chuyên dụng để lau kính.
Mắt kính của hắn ta là kính không độ, dùng để chống tia sáng xanh cho bớt mỏi mắt, chỉ khi nào dùng máy tính hắn ta mới mang.
Trước mặt Đậu Nhậm có chín màn hình, chia thành hàng 3x3, tạo thành hình vòng cung.
Mỗi một màn hình đều hiện ra hình ảnh không giống nhau, đối diện hắn ta chính là “Phòng phát sóng trực tiếp của Sáp Áp Lê.”
Sáp Áp Lê, Sắc Nhã Lệ, chính là tên giả của thân phận hiện tại của Xuân Nguyệt: Vương Nhã Lệ.
Xuân Nguyệt đã buông chân xuống, kéo kín áo choàng ren lại.
Dùng giọng nói đã được chỉnh đổi qua máy biến giọng thành giọng loli non nớt, cô lần lượt cảm tạ các ba ba nhiều tiền đêm nay đã tặng quà.
“Cảm ơn anh trai ‘Điểm Điểm’, bắn cho em mười đợt pháo hoa ‘muôn vàn pháo hoa không bằng em’, thật sự là quá đẹp!”
Đậu Nhậm bị chọc cười, tự lẩm bẩm một mình: “Đừng khách khí, em gái ngoan.”
Pháo hoa ba đồng rách nát này một cái tốn mười ngàn tệ, hắn ta ngay lập tức bắn mười phát để có thể đứng nhất ở bảng xếp hạng tặng lễ.
Đều do tên đứng thứ hai kia, mới vừa phát sóng trực tiếp đã tặng liền tù tì 78 cái hỏa tiễn.
Một hỏa tiễn là một ngàn tệ, hắn ta cũng không thể thua được.
Tên đó gọi là cái gì nhỉ?
Đậu Nhậm dùng chuột trượt xuống.
Ha, tên: “Ta là bố của Zeus.”
***
Thạch Bạch Anh một ngụm uống sạch rượu Whiskey trong ly, chỉ còn lại một mình viên đá tròn đang cô đơn tan ra.