Cô Nàng Sát Thủ

Chương 47: Tờ hóa đơn

Trong những bộ phim Mỹ hay diễn, khi ông bố về muộn sẽ vào phòng con mình, hôn trán con một cái, dém chăn cho con rồi mới đi.

Nhưng Âu Yến Lạc không làm thế, anh ta đi thẳng về phòng ngủ chính.

Vừa đẩy cửa đi vào, cửa phòng tắm trong đó cũng bật mở.

Diêu Phỉ trùm khăn tắm quanh tóc, đi ra thì thấy cửa phòng ngủ đột nhiên bật mở.

Một bóng người lặng lẽ xuất hiện, cô ta lập tức bị giật mình, hoảng sợ định kêu lên, nhìn kĩ lại mới nhận ra đó là Âu Yến Lạc, bèn cười nói: "Chồng à, anh về rồi."

Âu Yến Lạc cởi cúc áo sơ mi: "Ừ, anh vừa về, đã uống canh trong bếp rồi."

"Canh có ngon không?"

Anh ta dịu dàng cười: "Canh vợ nấu luôn là ngon nhất."

Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước tí tách.

Diêu Phỉ xách rổ áo quần giặt đi ra ban công, nhét đống áo quần bẩn vào trong máy giặt.

Đến khi cầm áo quần của chồng lên, cô ta dừng lại một chút.

Giũ áo sơ mi trắng ra, cô ta cẩn thận kiểm tra cổ áo và vạt áo.

Không có vết son môi, không có sợi tóc dài nào, ngược lại, nơi cổ tay áo có chút tro bụi bị dây vào khi dỡ hàng hóa.

Cô ta lại cầm chiếc quần tây màu xanh kaki lên, tay vói vào trong túi quần tìm thấy một tờ giấy.

Tim Diêu Phỉ đập nhanh hơn hẳn, cô ta quay đầu lại nhìn về phía cuối hành lang.

Cửa phòng ngủ đang khép hờ, lúc này, cô ta mới dùng đầu ngón tay kéo tờ giấy đó ra.

Là một tờ hóa đơn.

Diêu Phỉ mở hóa đơn ra, nhờ vào ánh trăng mà đọc nội dung hóa đơn

Là một hóa đơn của tiệm cơm kiêm cà phê, vào giữa trưa hôm nay.

Một phần cơm thịt ba chỉ, một phần trà sữa, một phần rau xào.

Tiệm cơm kiêm cà phê Vĩnh Ký ở sát phố váy cưới, sau khi kết hôn, Âu Yến Lạc có mang cô ta tới một lần.

Xung quanh rách nát cũ xưa, mặt ghế da dài ngồi nhiều đến mức nứt ra, lộ ra phần bông bên trong.

Trên bàn là mặt kính đầy dầu mỡ, có vài gã điên luôn vừa hút thuốc vừa rung chân.

Khe hở trên gạch lót sàn không biết đã bao nhiêu năm, đen thui.

Thái độ của nhân viên phục vụ cũng rất tệ, khi đưa tô mì trứng ra, ngón tay cái của tên đó gần như nhúng vào trong nước mì.

Cô ta không thích nơi đó, cô ta cũng không thích Âu Yến Lạc cứ ở mãi ở cửa hàng kia.

“Đại Hỉ” chính là do cha mẹ của Âu Yến Lạc để lại cho anh ta, vị trí nằm sâu trong hẻm, khách đi dạo phố khó có thể tiến vào trong.

Nếu không phải nhờ một vài khách quen luôn lấy hàng cố định trong cửa hàng, một cái cửa hàng cũ kỹ không muốn thay đổi như vậy đã sớm bị dòng chảy của thời đại cuốn đi, cho nó tan thành mây khói.

Diêu Phỉ từng đề nghị với Âu Yến Lạc cho thuê cửa hàng.

Sau này nếu còn muốn làm ngành này có thể mua một gian hàng chuyên bán sỉ đồ cưới ở ngay sát lối vào tàu điện ngầm.

Có gian hàng đó có thể làm kinh doanh, còn có thể gia tăng số lượng khách hàng, đặc biệt là khách từ bên ngoài.