Cô Nàng Sát Thủ

Chương 43: Quả hồng nhũn

Độ cong của lông mày rất đẹp, mí mắt mỏng và mềm như cánh hoa, lông mi cong lại dài.

Trên sống mũi có một chóp xương nhỏ hơi nhô lên, chóp mũi tròn tròn, ẩm và mềm, như mũi con cún dẫn đường Debussy của anh ta.

Đôi môi căng mọng mềm mại, khóe môi hơi cong lên, như con mèo nhỏ đang mỉm cười.

Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay anh ta, tóc ngang tai.

Hơn nữa, cô ấy thường nói chuyện rất nghịch ngợm, anh ta đoán rằng cô Lâm này là một cô gái trẻ, mới bước chân vào xã hội chưa lâu, tính cách tinh nghịch.

Những bộ phận từ cổ đổ xuống, trước đó anh ta chỉ mới hình dung ra một tấm lưng mơ hồ.

Nhưng giờ đây, anh ta đã sờ được đến những chỗ vượt xa tưởng tượng của mình.

Bàn tay không cách nào nắm trọn nơi mềm mại ấy.

Vừa co tay lại, da thịt trơn mềm tràn qua khe ngón tay, như vốc mỡ dê bị nhiệt độ lòng bàn tay anh ta làm cho mềm ra, biến dạng.

Còn cả viên nho nhỏ cứng rắn kia, cũng hệt như quả gai lửa chín giữa thu.

Màu sắc ư?

Hẳn cũng đỏ hồng lên như thế.

Lúc này nó đang ngọ nguậy cọ xát giữa các ngón tay anh ta.

Thấy người đàn ông kia ngây ra như khúc gỗ, không dám động đậy, Xuân Nguyệt hừ một tiếng, kẹp chặt ngón trỏ và ngón giữa của anh ta, khiến ngón tay anh ta véo chặt lấy hai quả nhỏ đã đứng thẳng.

Véo lấy, nhấc lên cao dần, mãi tới khi cả bầu ngực đều bị kéo thành một quả đào mừng thọ nhòn nhọn.

"A - "

Một cơn tê dại mãnh liệt khiến Xuân Nguyệt nhíu chặt mày, rên một tiếng dài đầy khêu gợi.

Cơn tức chịu đựng chỗ Âu Yến Lạc nay đã được xả ra ngoài.

Người đàn ông mù cũng đã tỉnh hồn trở lại.

Anh ta muốn kéo tay ra, lại biến thành bàn tay ra sức nhéo hai quả nhỏ kia lên.

Lại một tiếng rên ngọt gợi cảm bật ra, hệt như tia sét bổ xuống giữa đất bằng, khiến da đầu anh ta tê dại, ngọn lửa nơi bụng dưới phừng lên.

Đầṳ ѵú dính tinh dầu, trơn trượt đi, nhờ đó, cuối cùng anh ta cũng thoát ra được.

Nhưng giật mạnh tay quá, người cũng lảo đảo lùi lại mấy bước.

Bầu rượu thủy tinh cất từ năm nào nhưng vừa rơi xuống đất, choang một tiếng, vỡ tan tành.

Anh ta thẹn quá nên giận, giọng không còn bình thản: "Cô Lâm, cô làm gì thế hả?"

Xuân Nguyệt liếc nhìn nơi đũng quần đang dựng lều của người kia, lại nhìn lên nắm tay bị siết đến trắng bệch, lòng thoáng cười nhạo.

Thế nào mà giống như cô là tên viên ngoại rửng mỡ cưỡng đoạt dân nữ thế nhỉ.

Xem ra đêm nay không ăn thịt được rồi.

"Chẳng muốn làm gì."

Nháy mắt mất đi hứng thú, Xuân Nguyệt quay người nằm lại giường, chẳng để ý tấm khăn tắm che khuất nửa người dưới đã lệch sang một bên: "Tôi quay lại rồi, anh mát xa nốt đi rồi có thể ra ngoài, để tôi ngủ thêm một lát."

Giọng nói chợt lạnh hẳn đi khiến số 13 nghẹn họng, nỗi chua xót kịch liệt dâng trào trong lòng chợt xông thẳng lên đầu.

Nửa người dưới cương cứng khiến anh ta cảm thấy mình thật đúng là một thứ quái vật buồn cười.