Xuân Nguyệt nhảy xuống đất: "Biết rồi, một giờ sau sẽ tới."
"Nửa giờ."
Xuân Nguyệt chưa trả lời, bên kia đã cúp điện thoại.
Hùng Tễ Sơn đưa váy và nội y cô vừa cởi ra cho Xuân Nguyệt mặc lại, nói: "Tôi đưa cô đi."
"Được." Xuân Nguyệt cởϊ áσ thun ra, ném lên mặt Đậu Nhậm.
Mặt Đậu Nhậm bị chiếc áo phủ kín, tức giận hầm hừ qua lớp vải: "Vậy tôi thì làm thế nào?"
Xuân Nguyệt mặc áσ ɭóŧ vào, liếc nhìn mui thuyền đã dựng cao nơi đũng quần hắn ta, khóe mắt treo ý cười nhẹ.
Cô nhảy tới trên người Đậu Nhậm, gạt chiếc áo thun xuống, ôm cổ hắn ta hôn một cái: "Đợi khi nào xong nhiệm vụ lần này, mấy người chúng ta ra nước ngoài chơi vài ngày, được không nào?"
Đậu Nhậm không chịu thuận theo ý Xuân Nguyệt, không cho cô hôn mà cắn mạnh lên chóp mũi cô một cái: "... Ở cùng một gian phòng?"
"Ừm, đợi khi đó xem thế nào đã."
Đậu Nhậm hừ một tiếng, túm chặt hông cô, cúi đầu ngậm lấy một mảng thịt mềm trước ngực còn chưa bị áσ ɭóŧ bao bọc, mυ'ŧ mạnh, mãi đến khi mυ'ŧ ra một vệt đỏ mới chịu thả cô đi.
Hôm nay Hùng Tễ Sơn lái xe taxi, tượng phật Di Lặc nho nhỏ mạ ánh vàng lay động trong bóng tối, đồng hồ tính tiền nhảy số liên tục.
Xuân Nguyệt ngồi ở ghế phó lái, mái tóc ngắn bị gió từ máy lạnh trên xe thổi đến gần khô, cô co hai chân dẫm lên ghế, đầu ngón chân tròn tròn mượt mà như viên đá cuội dưới ánh trăng.
Hai ngón tay cô gõ nhanh trên điện thoại, điều khiển con rắn tham ăn ngày càng to dài để tránh nó cắn phải đuôi mình.
Đi gặp Âu Yến Lạc thôi, cô không cần phải ngụy trang bản thân làm gì.
Tích tích -
Game over.
Xuân Nguyệt lại chơi ván mới, tiện thể hỏi câu đầu tiên từ khi lên xe: "Lão Hùng, chú có cảm thấy không vui hay không?"
Hùng Tễ Sơn vội vàng lắc đầu: "Sao phải không vui?"
"Chú xem, Đậu Nhậm không vui đó thôi."
"Cậu ta còn nhỏ."
Xuân Nguyệt hớn hở nói: "Mấy người cứ thích nói anh ta ‘nhỏ’, nhưng xét ra anh ta còn lớn hơn tôi một tuổi đó."
Hùng Tễ Sơn liếc mắt nhìn cô: "Mấy người? Còn ai nữa?"
"Ờm, một người bạn."
Quan hệ của cô và Thạch Bạch Anh chưa từng được Xuân Nguyệt thông báo ra bên ngoài, bởi vì anh ta là một tay sát thủ độc lập, không lệ thuộc và "Cá Voi Đen" hay tổ chức nào khác.
Nghiêm túc mà nói thì Thạch Bạch Anh và cô coi như có quan hệ cạnh tranh trong công việc nhỉ, bởi vì đôi khi cũng sẽ xung đột lợi ích.
Có thể sau này còn sẽ phát sinh tình huống kiểu, đối tượng Thạch Bạch Anh muốn bảo vệ lại là đối tượng cô cần tiêu diệt, đại khái thế, thật là thú vị.
Xe dừng đèn đỏ, Hùng Tễ Sơn kéo tay côn, thanh âm nghe khàn hơn cả tiếng động cơ: "Đậu Nhậm nói, tối qua có người ở cùng cô."
"Ừm."
"Cũng là một người bạn?"
Không gian nhỏ không thể nào dung nạp được con rắn ngày càng dài ra, nhưng nó vẫn cứ bất khuất bò về phía "con mồi", tham ăn như thể ăn thế nào cũng không no.
Xuân Nguyệt đang tập trung tinh thần chơi nhưng vẫn không thể phá vỡ điểm kỉ lục trong này, rắn cắn phải đuôi, trò chơi lại kết thúc.