Cô Nàng Sát Thủ

Chương 20: Hoa ô đầu

Chương 20: Hoa ô đầu

Bà chủ tiệm bưng đĩa cơm cuộn nhân tôm nóng hổi đặt trước mặt Xuân Nguyệt, gọi con chó nhỏ vài tiếng, muốn nó chớ có làm phiền khách.

Nhưng chó con không thèm nhìn, nó cứ nằm ì ra đó, híp mắt không chịu dịch mông.

"Lạ thật, bình thường nó không quá thích đến gần khách đâu, chỉ có cô tới, nó mới chịu lại gần."

Xuân Nguyệt cười cười: "Không sao, cứ để nó ngủ đấy."

Khi Xuân Nguyệt đứng lên ra về, con cún nhỏ đang chợp mắt cũng vùng đứng dậy, đi theo Xuân Nguyệt ra cửa tiệm, bị bà chủ tiệm mắng "thật đúng là con chó chỉ biết nhìn mặt."

Xe buýt thong thả đi qua nửa thành phố, Xuân Nguyệt xuống xe đi vào trong ngõ.

Giày cao gót dẫm lên gạch lát đường màu đỏ dành cho người đi bộ, trên đầu là tán cây xanh mướt, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gót giày lộc cộc và mùi đậu rang.

Quẹo qua tiệm cà phê của hai khu phố, lại qua một tiệm đồ chơi người lớn, Xuân Nguyệt đi tới cửa nhà bà Lâm.

Cánh cổng rỉ sét còn tròng khóa, trên tường rào nở rộ mấy chùm hoa giấy đỏ tươi.

Có tiếng bước chân lịch bịch phóng ra cửa, sau đó là một tràng tiếng sủa: "Gâu, gâu gâu."

Hai con phốc sóc bà Lâm nuôi chạy ra cổng sắt, hưng phấn đứng lên, chân trước bám vào cánh cổng, vui mừng sủa inh ỏi.

Xuân Nguyệt giơ tay suỵt khẽ một tiếng: "Vinh Hoa, Phú Quý, đừng quấy."

Hai con cún nhỏ thường ngày nghịch điên nhưng lúc này lại rất ngoan ngoãn biết điều, chỉ dám phì phò gừ gừ nho nhỏ.

Lạch cạch, khóa điện tử được mở ra.

Sau bức tường gạch đỏ truyền tới một giọng nữ khàn khàn: "Vào đi."

Xuân Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên phía có camera bí mật ẩn giữa những chùm hoa giấy, phất phất tay.

Trong sân có trồng khá nhiều cây cối, một cây hoa ô đầu màu tím đung đưa chùm hoa trong gió.

Cũng có vài loại cây Xuân Nguyệt không biết tên, thoạt nhìn bề ngoài rực rỡ nhưng bản chất lại là kịch độc.

Trong phòng mờ tối, không khí ngưng đọng phảng phất thứ mùi đăng đắng ngai ngái.

Xuân Nguyệt vừa cởi quai giày xăng đan, Phú Quý và Vinh Hoa đã tha dép lê đến tận chân cô.

"Bé ngoan." Xuân Nguyệt xoa đầu bọn chúng, khen ngợi.

Trong phòng khách có một chiếc quạt cũ kĩ màu xanh lá đang chầm chậm quay.

Bà già ngồi trên chiếc ghế bập bênh đan mây, mái tóc dài trắng xóa búi sau đầu, trên người mặc chiếc áo lụa in hoa kiểu cổ, quần dệt sợi gai, mí mắt khép hờ che dấu đôi mắt sáng quắc.

"Uống trà không? Tiểu Âu có mang cho tôi mấy bánh trà Phổ Nhị." Bà Lâm búng tay hai tiếng, hai con chó nhỏ lập tức nhào lên người bà ta, rúc vào lòng bà ta tranh vị trí.

Xuân Nguyệt lắc đầu cười nói: "Tôi mới ăn trưa, vẫn còn no lắm."

"Sợ tôi lấy cô ra thử độc hả?" Bà Lâm hừ một tiếng, "Lần này cần thuốc gì?"

Xuân Nguyệt bẻ ngón tay đếm: "Ờm, cần năm loại độc cấp tính, hai liều thuốc biến giọng, thêm vài viên kí©ɧ ɖụ©..."

"Cho nam hay nữ?"

"Cả hai đi, chuẩn bị sẵn cho chắc."

Xuân Nguyệt tiếp tục đếm: "Thuốc mê lần trước không đủ dược hiệu, đối phương tỉnh lại sớm hơn dự định của tôi, tôi lại phải mất công khống chế hắn ta một lần nữa."