Đa Diện

Chương 2-11: Mụ

Không khí căng thẳng đến cùng cực bao trùm cả hai bên cửa kính. Hơn hết là bộ não của tôi đang phải căng ra để điều khiển cái miệng tôi không phun ra câu trả lời cho chúng. Lưỡi dao sắc lẹm cứ thế mà xuyên qua từng thớ thịt của tôi. Hắn xẻ hết chỗ này đến chỗ kia ở một bên cánh tay tôi cho đến khi nhìn thấy cả xương.

Tôi rêи ɾỉ, mồ hôi rũ rượi, trống ngực đập liên hồi. Hai bàn chân mất hết cảm giác trong chậu nước đá. Những cái phi tiêu liên tiếp đâm đằng sau lưng khiến tôi liên tục bật lên những tiếng kêu đau đớn. Tôi thở dốc, mím chặt đôi môi. Không được phun ra bất cứ thứ gì cho chúng, bất kể chuyện gì xảy ra. Bất cứ chuyện gì, kể cả khi con Đen vẫn tiếp tục chặt tôi ra thành trăm mảnh, ngay cả khi cô em gái bé nhỏ đang chết dần trước mặt tôi.

Những chiếc rễ xung quanh Matt ôm lấy thân mình em và cuộn chặt lấy. Addy nhăn nhó rồi bật khóc nức nở. Đôi mi vàng óng ả thấm đẫn trong nước mắt và mồ hôi. Những chiếc rễ mọc ra những cái gai, và cái cảm xúc mà tiếng hét của em mang lại cho tôi còn tệ hơn cả cái nỗi đau mà cái rìu đang bổ lên tay tôi mang lại.

"Em mày đang sắp chết rồi kìa. Mày nên trân trọng gia đình chứ. Đạo lí làm người cơ bản đấy." Negan ngồi gần tôi, cười mãn nguyện và ngắm nhìn cây gậy Lucille của hắn.

"Tất cả những gì mày sẽ nhận được là một đống cứt trong miệng." Tôi gằn giọng, nén lại nỗi đau tinh thần và thể xác đang kêu gào thảm thiết bên trong.

Em gái tôi thét lên đau đớn và gọi tên tôi. Tôi chỉ câm nín, cho dù tôi muốn cứu em đi chăng nữa thì tôi đã quá sợ hãi để đáp lại. Em hét đến lạc giọng và khóc lóc. Tôi vẫn chỉ nghiến răng và chịu đựng mọi thứ. Một bên cánh tay của tôi giờ đây là một mớ thịt hỗn độn, và tôi không chắc liệu nó có thể lành lại nữa hay không. Đột nhiên, tiếng hét của em dừng lại làm tôi tỉnh giấc khỏi cơn mơ đầy đau đớn.

Những sợi tơ đen của Matt nhẹ nhàng thả Addy xuống. Con bé vẫn đang khóc thút thít. Trên da em xuất hiện những vết bầm tím và có máu chảy ra từ những vết thương. Chiếc váy của em đã loang màu máu.

"Đi ra đi." Giọng một người phụ nữ vang lên, nói với Negan và chân tay. Ông ta và bè lũ ngay lập tức rời khỏi phòng, trước khi bước ra Negan còn ra hiệu chúc may mắn với tôi. Thằng khốn ấy còn cười hềnh hệch được nữa đấy.

Người phụ nữ ấy ngồi trên chiếc ghế trước mặt tôi, trên tay cầm một tập tài liệu.

"Sinh ra ngày 18 tháng 12 năm 1999. Ngay từ lúc mới sinh đã được ghi nhận là một trong những vật thí nghiệm có triển vọng nhất. Hơn nữa, còn có quan hệ đặc biệt với một người..." Bà ta chậm rãi đọc với chất giọng truyền cảm. Thật tốt khi không còn cái phi tiêu nào đâm tôi từ đằng sau nữa.

"Bà biết hết về tôi. Thì sao?" Tôi đáp, mặc kệ sự thật rằng cả mình mẩy đang đau đớn đến tột độ sau màn tra tấn vừa rồi. "Nó cũng chẳng giúp được gì cho bà."

Bà ta nhìn tôi một hồi, bỏ tập giấy sang bên. Bà đứng dậy và dùng cái dùi chọc vào bên cánh tay đang chết dần của tôi.

"Mày biết tại sao tao dùng hai đứa ấy để tra tấn mày phải không? Vì thằng nhóc ấy, nó yêu mày, con quỷ cái đã phá hoại cả gia đình tao." Vừa nói, bà ta vừa chọc nó vào xương của tôi. "Và Vật Thể Đen của thằng bé sẽ điên lên khi thấy mày đau đớn. Nó sẽ hủy diệt mọi thứ trong tầm với, mà trong trường hợp này là em gái mày. Sẽ thật tuyệt nếu mày phải gắn bó với một người đã gϊếŧ em gái mày, đúng không?"

"Nếu vậy thì sao không để nó gϊếŧ con bé đi? Nếu vậy không phải bà sẽ thành công trong việc làm tôi khốn khổ hơn chút đại à?" Tôi vặn lại.

Bà ta nhìn tôi, đợi tôi tự hiểu ra.

"Nhưng bà không thể làm được, đúng không?"

"Phải, ta không muốn gϊếŧ đứa con gái duy nhất của ông ấy." Bà ta đáp, vẻ mặt như đang nén lại gì đó đồng thời cũng mỉm cười thân thiện.

"Trả lời hay đấy, mụ già." Tôi cười khểnh. Hẳn là mụ có ý rằng tôi không phải con bố tôi đây mà.

Tôi nhớ lại khuôn mặt đứa trẻ khi mẹ nó ngã xuống nền đất, khi Enid nói với tôi con bé ấy đã chết rồi. Người đàn bà này chính là người mẹ tôi đã bắn trước mắt Enid. Tôi không biết rằng lòng thương cảm hay sự tức giận đang chiếm hữu tâm trí tôi nữa.

"Bà đã phải vất vả dựng nên màn kịch ấy. Để làm gì chứ?"

"Để con bé kia thấy được mày thực sự là người thế nào." Mụ ta nở nụ cười ranh mãnh. Hẳn mụ đang nhắc tới Enid.

"Điều đó chả ảnh hưởng gì đến tao cả..." Tôi cười khểnh. Đột nhiên mắt tôi mờ hẳn đi. Chân tay cũng mất dần cảm giác. Và rồi tôi ngã gục xuống lúc nào không hay.

Trong cơn mơ, giọng nói của con mụ ấy cứ văng vẳng vang lên.

"Là mày không biết đấy thôi. Nỗi sợ lớn nhất của mày..."

Tôi chợt tỉnh. Đầu tôi vẫn ong ong những tiếng hét. Tôi cố cử động nhưng dường như tôi không còn là kẻ kiểm soát cơ thể nữa. Một căn phòng trắng xóa, trắng đến nỗi tôi không thể phân biệt được đâu là tường đâu là cửa.

Tôi liếc sang bên và thấy một túi truyền nước. Thứ nước trắng xóa trong túi nước ấy đang được truyền vào thân thể tôi. Đã hết một túi rồi. Hẳn là sẽ có ai đó đến thay nó.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra. Một cô y tá mặc y phục trùng màu với căn phòng bước vào.

"Quý khách thấy trong người thế nào ạ?" Cô hỏi với chất giọng thật dễ làm nao lòng người. Còn trong trường hợp này, tôi thấy nó thật kinh tởm.

"Thả tôi ra. Tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì cô cần, hơn cả những gì mà bà ta đã cho cô." Dù biết là vô vọng nhưng tôi vẫn thử thương thảo với cô.

"Không được đâu, quý khách." Cô nở nụ cười hiền dịu. "Bởi niềm vui của tao là được thấy bọn mày sống không bằng chết, lũ quái dị."

Ánh mắt cô ta sáng lên như một con rắn độc chuẩn bị đớp mồi. Vẫn với nụ cười ấy, cùng với sự khinh ghét và thù hận, cô quay đi và đóng sập cửa lại.

Tóc, tóc. Những giọt nước nhỏ xuống và theo ống truyền đi vào cổ tay tôi. Tôi đang cảm thấy tuyệt vọng. Matt đủ mạnh để cân từng ấy kẻ thù nhưng cậu lại đang bị giam giữ. Daryl cũng đang được chăm sóc như một tên nô ɭệ. Chí ít tôi vẫn còn một chút niềm vui còn lại, đó là địa điểm căn cứ đã được bảo mật an toàn tuyệt đối. Trước khi được đưa về căn cứ, Addy và Daryl cùng nhóm Rick đều được bịt mắt, tai và đưa vào một mê cung đường hầm, vậy nên họ không thể biết được căn cứ nằm ở nơi nào. Còn Matt chắc hẳn cũng đã im lặng giống tôi sau màn chào hỏi không mấy thân thiện của chúng. Tôi không biết thứ nước này gây ra tác dụng gì lên tôi, chỉ biết rằng chúng được đồn đại là "kẻ thù của chuột bạch". Nếu vậy, có thể tôi sẽ chết. Mà chết vào lúc này thì cũng ổn thôi, tôi cũng không hối tiếc điều gì. Những người bạn sẽ tiếp tục những gì tôi còn làm dang dở. Mười bảy năm cũng đã là đủ đối với tôi. Giờ đây, có một giấc ngủ yên bình cũng không quá tệ.

Tôi nhắm mắt và để mọi việc qua đi. Tôi chỉ mong một điều duy nhất, rằng tôi sẽ không bao giờ tỉnh dậy.

"J... er... Rosalia Jenner!"

(Còn nữa)