Đa Diện

Chương 2-8: Hạt dẻ

Tôi nhắm thẳng vào đầu Carol và bóp cò. Một thứ gì đó bay vụt qua và ngăn không cho viên đạn bay trúng đích, chẻ nó ra làm đôi.

"Cái quái..." Tôi lẩm bẩm. Và rồi tôi nhận thấy có gì đó kì lạ. "Cậu có cảm thấy không?"

"Tớ ghét phải nói thế này..." Cậu liếc quanh, "nhưng có."

Có tiếng bước chân loạt soạt đến gần, và một cô gái xuất hiện. Tôi đã nhận ra ngay hai cái bím tóc màu hạt dẻ ấy.

"Thôi nào Kris, đừng ngạc nhiên thế chứ!" Cô ta nở nụ cười quyến rũ, nói với tôi. "Còn Matt, anh vẫn theo đuôi chị ta như ngày nào. Chưa chán làm chó sao?"

"Ngậm miệng lại và biến đi." Tôi đanh giọng lại. Vật Thể Đen bắt đầu len lói bay lên từ mắt đất, tạo nên một làn khói đen lan tỏa dưới chân tôi.

"Thôi nào, chị em ta đã lâu ngày không gặp. Chị vẫn gϊếŧ người vô tội vạ nhỉ?" Cái nhìn từ đôi mắt xếch màu xanh lá của cô ta làm tôi khó chịu.

Đột nhiên có một làn gió nhẹ thoảng qua. Vật Thể Đen hiện hình nhanh hơn bao giờ hết và bay qua bên má phải của tôi. Không một tiếng động phát ra, nhưng tôi có thể cảm thấy rằng con Đen đã đỡ một đòn tấn công. Một làn gió nhẹ nữa đến gần tôi và từ mặt đất, những cái xiên đen ngòm ngay lập tức nhô lên. Thêm vài đòn nữa bị chặn.

"Còn muốn giữ cái mạng giẻ rách của mình thì phắn đ..."

Nói chưa hết câu, một bên mặt của tôi bất ngờ có cảm giác nhói đau. Tôi sờ tay lên má và thấy có máu trên tay mình. Tôi nhìn sang Matt và thấy xung quanh cậu cũng đang xuất hiện một làn khói đen. Có một vài mẩu sắt nhỏ vương vãi trên nền đất. Điều này có nghĩa rằng con Đen của Matt đã giúp tôi thoát khỏi một đòn.

Tôi tròn mắt nhìn cậu. Matt đáp lại tôi bằng ánh mắt thận trọng của cậu hướng đến cô gái tóc màu hạt dẻ.

Có tiếng động cơ. Một chiếc xe màu trắng phủ đầy máu xác sống chạy vụt qua. Và người lái là Negan.

"Không phải bỗng dưng hắn lái ô tô một mình ra khỏi tầm bảo vệ của lũ thú cưng của hắn đâu." Cậu nói với tôi.

"Ừ. Có lẽ là hắn đang cố thuần phục Rick." Tôi đáp.

Negan muốn tất cả quỳ rạp dưới chân hắn, và thật không lạ tí nào khi hắn đưa Rick rời xa nhóm của chú ấy, biến thủ lĩnh của cả nhóm thành một con chó cúp đuôi sợ sệt. Carl sẽ là điểm yếu của chú ấy. Không nghi ngờ gì nữa, đã có người chết mất rồi.

"Buồn là ta không thể giúp gì cho họ được hiện giờ." Tôi nói tiếp và nhìn về phía mà cô gái kia từng đứng. Một con hổ sừng sững đứng ngay đó, nhìn tôi chằm chằm.

"Shiva, Ezekiel, xin chào!" Tôi vui vẻ chạy đến và nựng con hổ, xoa xoa bộ lông mềm mại của nó. Ezekiel đi đến gần, tặng tôi một nụ cười thân thiện. "Chú đã đến đúng lúc lắm, cám ơn cả hai nhé!"

"Ta phải có quà hậu thuẫn cho người bảo vệ bí mật chứ." Ezekiel cười giòn tan.

Matt chạy đến chỗ Carol. Cô nhìn Matt với vẻ tức giận và muốn chạy thoát. Cậu nói gì đó với cô và ngay sau đó, Carol ngoan ngoãn đi đến trước mặt tôi. Có lẽ cậu đã thuyết phục Carol nghe theo cậu bằng câu nói mềm mại nào đấy. Thuyết phục người khác là việc cậu rất giỏi, chả trách Carol trở nên bĩnh tĩnh như thế.

"Ezekiel có thể trông giúp cô ấy." Cậu nói.

"Chú ấy có thể chôn cái xác nào đấy sau khi tớ đã xử xong cô ta." Tôi đáp.

"Tớ biết là cậu muốn giữ bí mật, nhưng cô ấy có thể giữ im lặng."

"Không, cậu biết mà, sẽ chẳng ai vì chúng ta mà đấu tranh ngoài chính chúng ta cả." Tôi giải thích, thuyết phục cậu giao mạng Carol cho tôi. "Ta sẽ tiêu hết nếu cô ấy hé miệng lấy một lời!"

"Nhưng tớ tin cô ấy." Matt đanh thép đáp lại khiến tôi ngẩn người mất vài giây. Thật hiếm khi cậu ấy bao che cho ai đó như vậy.

"Được rồi. Vậy Ezekiel, chú sẽ giao cô ấy lại cho Mackey ở The Kingdom chăm sóc." Tôi đành bỏ cuộc và sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Ezekiel xoay xoay cây gậy nhỏ trong tay.

"Đừng lo, cô ấy sẽ an toàn trong cộng đồng của chú." Ezekiel nói và gọi người đến giữ lấy Carol.

"Cháu không cần cô ấy an toàn. Thế nào cũng được miễn là Carol không hé miệng về những gì cô ấy nhìn thấy. Còn nếu có..." Tôi đánh mắt sang Carol. "... cháu sẽ tự mình gϊếŧ cô."

Carol chỉ cười nửa miệng đáp lại.

"Đồng đội của cháu nhờ chú." Tôi nói tiếp. "Họ đang bị thương khá nặng. Violet cũng sẽ đi theo để giúp đỡ."

Ezekiel gật đầu, cười.

Sau đó, tôi rời khỏi chỗ Ezekiel. Matt chào chú ấy rồi tiếp tục đi theo tôi.

"Thôi nào, đừng giận, cậu biết rằng tớ làm thế là vì cậu mà." Giọng cậu nghe đáng yêu đến lạ thường.

"Thế cơ. Không phải là vì cậu à?" Tôi đáp lại không chút do dự.

"Dạo này cậu hạch sách quá đấy." Giọng Matt trầm xuống. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt không mang một chút hơi ấm nào của cậu dù không cần quay lưng lại nhìn.

"Ta sẽ hướng đến CDC. Kiếm xe thôi." Tôi nhảy ra khỏi bìa rừng, đặt chân lên con đường nhựa, còn lũ chó thì tản ra xung quanh chúng tôi.

Trước mắt tôi đã là đường cái, còn rừng vẫn trải dài hai bên đường. Chúng tôi đi bộ một quãng rồi dừng lại khi thấy một chiếc ô tô ở ven đường. Nó có hơi bị móp ở đầu và đuôi xe, giữa tấm kính ở đầu xe có đầu một con xác sống đang bị mắc kẹt.

"Tư thế đẹp đấy. Tớ tự hỏi làm ai đã ấn đầu nó qua lớp kính ấy." Matt lượn lờ trước mặt nó như muốn trêu tức.

Con xác sống tóc tai lưa thưa, rũ rượi, da tái và bong tróc hết cả. Bỏ qua cái ngoại hình đáng ghê tởm của nó, tôi rút kiếm ra và đâm cho nó một nhát ngay giữa trán, sau đó mở cửa xe bằng cách cạy khóa với một chiếc cặp tóc nhỏ.

Tôi gỡ cái đầu nhão nhoét thịt phân hủy của nó ra khỏi tấm kính và kéo hai tay của nó ra khỏi xe. Đen đủi thay, bụng của nó quệt phải thứ gì đó trong xe; cái bụng rách toác và một đống đen ngòm tràn ra, kèm theo thứ mùi kinh không tả nổi.

"Kinh quá..." Tôi lầm bầm và kéo nó ra khỏi xe, để lại một bãi chiến trường trên sàn ô tô.

"Vậy là có thứ để dùng rồi." Cậu nói và đi đến chỗ tôi, bôi máu lên áo cậu và vắt nội tạng lên người.

"Được rồi..." Tôi chán nản bôi đống nhớt màu đen lên mình, nhằm tránh sự thu hút của lũ xác sống khi ra khỏi ô tô.

Sau một hồi Matt ngập đầu trong đống dây điện loằng ngoằng, cái xe cuối cùng cũng chịu nổ. Cậu ngồi vào chỗ của tài xế và chúng tôi chuẩn bị khởi hành, với hai đôi giày như đang lội trong vũng máu nhơ nhớp, be bét dưới sàn xe.

"Nếu em gái cậu không ở CDC thì sao?" Cậu hỏi tôi, mắt vẫn hướng về con đường phía trước.

"Chắc chắn là thế. Vì tớ thuộc từng nét chữ của ông ấy." Tôi đáp và nhìn lũ xác sống đang chạy theo xe của chúng tôi qua tấm gương chiếc hậu.

Matt vỗ nhẹ ngón tay cái lên vô lăng.

"Được rồi." Cậu nhướng mày, trả lời cụt ngủn.

Cứ thế, chúng tôi vượt qua những cánh rừng. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng động cơ lạch cạch liên hồi, có vẻ nó bị hỏng hóc ở đâu đó. Trong đầu tôi tràn ngập những chiến thuật, những suy nghĩ về cách mà tôi có thể đoạt lại cô em gái từ tay New Nation hay bất cứ ai đang có con bé trong tay.

"Ồ, họ để lại một gói snack!" Matt kêu lên vui vẻ như một đứa trẻ con và móc ra một gói snack nhỏ trong ngăn để đồ. "Không có bản đồ hay ví tiền, mà là snack. Tớ đoán con xác sống kia chỉ là một thanh niên trẻ."

"Trước khi anh ta bị tróc hết thịt và cắm đầu vào cửa kính." Tôi tiếp lời.

Cậu đặt túi snack vào lòng tôi.

"Đừng tiêu cực thế chứ. Nhờ cậu thanh niên ấy mà ta mới có xe để đi. Ta phải cám ơn cậu ta mới đúng."

"Phải, bằng cách vứt cậu ta xuống đường và không thèm đào mộ chôn cậu ta cho tử tế." Tôi hằn học.

"Có chuyện gì thế? Cậu lại quệt ngón tay qua môi kìa, điều đó chứng tỏ cậu đang lo lắng điều gì." Matt thôi tỏ ra vui vẻ và lại hướng mắt về phía con đường.

"Lúc cái đống trong bụng của con xác sống kia tràn ra..."

"Ừ?" Cậu liếc sang tôi, tò mò hỏi.

"Tớ đã thấy một chút bông và vải ngập trong cái đống đen ngòm ấy..." Tôi ngập ngừng.

"Cậu nghĩ đó là thú bông của Addy à?" Matt trở nên nghiêm túc hơn.

"Không, nó chắc chắn là con kì lân của con bé. Bởi hình thù của phần bông ấy- không nhầm lần vào đâu được- là phần sừng của con thú. Hồi xưa con bé đem theo con kì lân nhiều đến nỗi tớ thuộc từng chi tiết của nó luôn..."

Cổ họng tôi như bị mắc nghẹn khi nói ra những lời ấy. Nhưng tôi không thể không nói ra sự thật với cậu, người mà tôi tin tưởng nhất hiện nay.

Matt im bặt và chăm chú lái xe. Tôi thả hồn vào bàn tay cứng cáp của cậu đặt lên vô lăng, thấp thoáng những vết sẹo đã mờ dần theo thời gian.

Và rồi tôi chợt nhận ra rằng thời gian của chúng tôi đã sắp hết. Không đủ tháng ngày dành cho những gì đã qua và cả những gì sắp đến. Nụ cười của Addy chạy vụt qua trước mắt tôi như một lời nhắc nhở nghiêm khắc của tôi với chính bản thân mình.

Tôi cần phải cứng rắn hơn. Cần phải tàn bạo hơn.

Và không quên tô đậm cả màu máu nữa.

(Còn nữa)