"Lena? Cậu có nghe rõ không? Nói gì đi?" Tôi lo lắng áp bộ đàm gần miệng mình hơn, phòng trường hợp cô ấy không nghe thấy.
"Ta nhanh rời khỏi đây thôi, nhóc. Lena đã đi hướng bắc, vậy nhóc đi hướng đông. Tôi sẽ đi tìm cô ấy." Alert mở khóa an toàn cho khẩu súng trường của mình, nói.
"Được rồi. Hãy đem hai chú chó đi theo canh chừng." Tôi đáp.
"Vậy tôi đi."
Alert ngay lập tức chạy về phía Lena, theo sau là hai con Shepherds Đức lông màu nâu nhạt pha đen.
"Đi thôi." Tôi nói với nhóm Rick và dẫn đầu tất cả, chỉ đi sau một vài chú chó Husky dẫn trước có bốn cái chân dài và bộ lông đen. Rừng cây nơi đây lúc nào cũng rậm rạp nên New Nation cũng khó khăn hơn trong việc tìm ra chúng tôi và ngược lại. Tôi chỉ nghe thấy tiếng xào xạt của cỏ dưới chân và thỉnh thoảng lại có tiếng chim hót.
Gâu! Gâu! Gừ...
Con Husky đi đầu đột nhiên dừng lại và bắt đầu sủa ầm ĩ khiến tôi giật mình. Tôi dừng lại và quan sát xung quanh, đánh hơi hiểm họa. Từ hai bên đường rừng, một nhóm những con chó loài Rottweilers xộc ra, chạy hết tốc lực về phía tôi. Chúng chạy nhanh đến nỗi tôi chỉ kịp ra lệnh cho chó của mình ngăn chúng lại và quay đầu chạy thục mạng về phía Tây.
Trong lúc chạy đi cùng nhóm Rick, tôi có thể nghe thấy tiếng lũ chó đang cắn xé nhau. Chúng là chó, nhưng cũng là những người bạn trung thành. Tôi đành nuốt nỗi buồn vào trong và tiếp tục chạy cho đến khi tiếng của lũ chó khuất hẳn.
"Kris, ta đang ở đâu?" Maggie hỏi. Tôi chỉ thẫn thờ và im lặng.
Trong lúc chạy, tôi có ngoái lại một lần. Một con Husky của tôi đang chảy máu ròng ròng một bên mình, hở cả thịt đỏ bên trong, vẫn đang cố chống cự giống Rottweilers không kém phần hung dữ. Tôi sợ nhất là tiếng oăng oẳng yếu dần của chúng. Vậy nên, giống mọi lần, tôi đã chạy. Chạy suốt, chạy mãi cho đến khi mệt mỏi thì tạm dừng.
"Ta đang ở đâu?" Rick hỏi. "Cháu có mang bản đồ không?"
"Chú đừng lo." Tôi lau mồ hôi trên trán, cố xua đi hình ảnh những đứa con của mình đang bị kẻ thù cắn lấy cắn để. "Cháu thuộc khu rừng này lắm."
Tôi nhìn quanh và định hình. Cả nhóm đã chạy về phía tây chưa lâu, có lẽ là còn cách đường cái- nơi có phương tiện để đến CDC- khoảng 6km. Lũ chó ấy là của New Nation, không nhầm lẫn vào đâu được. Những con Rottweilers mình đầy sẹo ấy chỉ có thể là do chúng huấn luyện. Bằng roi, bằng cực hình. Thật khổ những con chó ấy khi phải sống trong nỗi sợ bị chủ đánh như vậy. Rottweilers không phải là giống chó dễ bị thuần hóa, hơn nữa chúng còn không phản kháng người đánh chúng mà còn ngoan ngoãn nghe theo lệnh. Điều này chứng tỏ New Nation đã và sẽ còn làm điều tệ hơn với con người. Với tôi, với người của tôi.
Nhưng tôi không hiểu tại sao chúng lại ở đây. Không lẽ căn cứ của chúng tôi đã bị lộ?
Tôi huýt sáo và tạo nên một vài nốt nhạc vang vọng cả khu rừng. Một con chim ưng vỗ cánh bay vọt qua vòm cây xanh trên đầu khiến lá rơi lả tả, với một cuộn dây buộc ở một bên chân. Sải cánh của nó phải rộng hàng mét, có màu trắng tuyết. Nó nhẹ nhàng đáp xuống cánh tay của tôi và ngoan ngoãn để tôi buộc một cuộn giấy nhỏ vào chân nó.
"Gửi về căn cứ, Hally."
Theo lệnh tôi, con đại bàng vỗ cánh bay đi. Cây ở đây khá dày nên sẽ khó mà dõi theo đường bay của nó. Và cũng khó khi gặp xác sống nữa. A, vừa nhắc đến đã thấy xuất hiện.
Một bầy xác sống đi đến từ khắp mọi phía. Những chú chó tỏa ra cắn từng con một. Tôi và nhóm Rick cũng tản ra và xử lí dần. Rick rút con dao ở thắt lưng ra và bắt đầu găm lưỡi dao vào đầu chúng. Maggie và những người khác cũng cầm dao đến và ngăn một con lại, tuy nhiên Maggie bị trượt chân và ngã xuống, khiến con xác sống đè lên người chị. Maggie hoảng sợ dùng tay cầm lấy cổ nó và cố đẩy nó ra nhưng do không có vũ khí trên tay, Maggie dần dần mất bình tĩnh. Tôi rút con dao nhỏ ra và phi thẳng vào đầu con xác sống.
"Cám ơn em." Chị nói, lồm cồm bò dậy tìm dao trong khi lũ chó vẫn đang tiếp tục cắn gϊếŧ xung quanh.
"Không c..." Tôi giật thót khi cảm nhận được một con đằng sau.
Xoẹt. Rick cắm ngay con dao vào đầu một cái xác to béo đang lòi đống ruột dài hàng mét được kéo lê trên nền đất. Nó đã suýt cắn được tôi nếu không có Rick giúp đỡ. Tôi gật đầu cảm tạ với Rick. Sau đó, chúng tôi cùng nhau tiêu diệt hết lũ xác sống mà chả ai biết chúng từ đâu đến. Đàn chó vẫn lao lên ngoạm vào cổ và đầu đống xác. Những con người liên tiếp đâm dao vào não chúng và dần dần để lại một đống xác trên đường rừng. Tôi đi quanh khu vực nơi đống xác nằm ngổn ngang để tìm xem có con nào còn cử động không, vừa đi vừa gảy gảy mũi giày vào đống cỏ nát tươm dưới chân. Máu đã bao phủ toàn bộ chỗ này, và cái mùi thì không thể nào yêu được. Nhóm của Rick kiếm một mỏm đá và ngồi xuống trong khi đội trưởng của họ đi loanh quanh để xác định phương hướng. Ai ai cũng mệt lả, ngoại trừ lũ chó bởi chúng đã và đang có một bữa ăn ngon lành. Sau khi lóc hết phần thịt bên ngoài, chúng moi nội tạng bên trong ra và bắt đầu xâu xé, máu bắn tứ tung. Có vẻ dạo này chúng không còn ăn xương nữa bởi lũ chó đã ăn quá nhiều thịt ngon ngọt, nhiều đến nỗi quên cả đống xương rướm máu mà chúng từng rất thích ăn. Tôi lắc đầu ngao ngán và thấy nên luyện cho chúng ăn xương lại, không thì răng chúng sẽ dần cùn đi mất.
"Có vẻ như ta xong việc rồi." Tôi đút dao vào bao, nói. "Có lẽ nên đi tiếp thôi."
"Ừ. Nhưng ta có gì bỏ bụng không? Gần trưa rồi, và có vẻ tất cả đều đang đói khát và mệt lả." Rick đáp, dùng tay lau chỗ máu dính trên mặt.
"Trong ba lô của cháu có nước. Ta có thể nghỉ một lá..."
Bùm.
Một tiếng súng vang lên khiến cả nhóm chú ý. Rủi ro thay, đó là tiếng súng trường, và nó phát ra từ nơi mà Alert đang tiến đến.
"Alert." Tôi lẩm bẩm, bất an.
"Ta đi thôi chứ?" Rick hỏi.
"Kh... không." Tôi đặt chiếc ba lô xuống một mỏm đá và đặt vài chai nước và hộp thức ăn xuống. "Chỗ này sẽ đủ cho mọi người qua được đêm nay. Cháu sẽ đi tìm bọn họ."
"Này, đi một mình thì quá nguy hiểm!" Rick nói.
"Không bàn cãi, cháu sẽ tự đi một mình." Tôi đáp và khoác ba lô lên vai, bôi đống máu hôi rình của xác sống lên người. "Cháu sẽ để lại Stella cho mọi người. Mong mọi người đối xử tốt với nó."
Con giống Alaska cái đi đến bên tôi và liếʍ liếʍ bàn tay đầy máu của tôi. Nó nhìn tôi đầy lưu luyến, dụi dụi cái tai đính dầy máu khô của nó vào tay tôi. Tôi vỗ vỗ đầu nó và rời đi với lũ chó còn lại trong khi Stella đi đến chỗ Rick.
"Cám ơn nhóc. Carl, Judith và Enid nhờ cháu chăm sóc." Rick gọi với.
Tôi vẫy tay chào, tỏ ý đồng thuận. Rick đã để hai đứa trẻ ở đó, chắc chắn điều đó có nghĩa là chú ấy tin tôi. Còn việc của tôi bây giờ là không được phụ lòng chú ấy.
Tôi đi về hướng Bắc, vừa đi vừa nghe ngóng. Đám cỏ rậm rạp vẫn xào xạt dưới chân. Ánh nắng vàng ươm nóng như lửa đốt xuyên qua những kẽ lá, tạo ra một cảnh rừng tuyệt đẹp. Ý tôi là nó sẽ đẹp hơn nhiều nếu như có những bông hoa rực rỡ sắc hè mọc lên thay cho máu. Tôi khụt khịt mũi và nhăn nhó bởi cái mùi hôi khó chịu đang phải mang trên mình. Trận chiến tiếp đến sẽ không chỉ là một cuộc giao chiến bằng vũ lực, mà còn cả về trí tuệ. Sau khi uống vài ngụm nước, ăn tạm vài mấu bánh mì, tôi ngắt một ngọn cỏ non dưới chân lên và ngậm nó trong miệng. Xung quanh tôi là một đàn chó, và chúng là đội quân duy nhất tôi sẽ dùng từ thời điểm này. Những chú chó được sinh ra từ phòng thí nghiệm, được rèn dũa cẩn thận và vô cùng thiện chiến. Chúng được sinh ra để không bao giờ chết, cũng giống như tôi vậy.
Nhưng có một điều mà tôi chưa lường trước- tôi sẽ không bao giờ ngờ được người đó lại ở đây.