Đa Diện

Chương 1-12: (Ngoại truyện) Chúc mừng năm mới!

"Addy, con yêu, lấy giúp mẹ đĩa dưa hấu trên bàn bếp nhé?"

"Dạ, vâng ạ!" Con bé nhanh nhảu nhảy bịch cái xuống sàn.

"Con gái bố giỏi ghê, chốc còn xung phong rửa bát giúp mẹ phải không?" Bố tôi dọn dần bát đĩa trên bàn ăn, nói.

"Dạ vâng, mẹ đi làm mệt mỏi rồi, Addy phải giúp mẹ chứ ạ! Chị Kris cũng thấy thế nhỉ?" Addy hồn nhiên hỏi tôi.

Bà ta nhìn tôi, nhíu mày lại. Mấy nếp nhăn của bà xếp lại với nhau, điều đó khiến cho lớp phấn phủ dày đặc trên mặt bà biến bà thành một diễn viên tuồng bị trang điểm hỏng. Nhân tiện, bà ta là mẹ tôi. Người mẹ ruột đáng kính của tôi.

"Chị không nghĩ thế, Addy. Con có việc lên phòng đây." Tôi mặt lạnh tanh nhìn con bé rồi rời khỏi bàn ăn.

"Chị Kris hư quá! Mẹ đã chuẩn bị bữa cơm cho chúng ta mà! Chị cũng phải giúp mẹ chứ!" Addy hét lên. Cái giọng trẻ con mới đáng yêu làm sao, cao vυ't và trong trẻo.

"Nếu em để ý, em sẽ thấy bà ta chưa bao giờ chuẩn bị cho chị thứ gì. Nhà là của bố, đồ của chị cũng do bố mua, bữa ăn là do chị tự kiếm mà có được. Còn chưa kể đến..." Tôi nói với con bé như thể nó đã gây ra những điều tồi tệ với tôi.

"Kris." Bố tôi lên tiếng, nhìn tôi nghiêm khắc.

Cả nhà chìm trong im lặng trong chốc lát, cho đến khi tiếng bước chân đầy tức giận của tôi vang lên. Tôi đến gần cái móc treo quần áo, đóng cửa cái rầm khi ra ngoài. Bây giờ đang là mùa xuân ở Hà Nội, Việt Nam. Nhiệt độ hiện tại là 6°C, một đợt lạnh bất thường. Làn gió nhẹ thoảng qua khiến tôi co rúm người lại và nhận ra mình mặc chưa đủ ấm. Vậy nên tôi bắt đầu chạy dọc quanh khu nhà cho nóng người lên.

"Mụ già đáng chết."

Tôi lẩm bẩm trong khi đang chạy, thở hồng hộc, mồ hồi lần lượt ứa ra. Tôi nhíu mày, tự hỏi tại sao mình lại phải sống chung nhà với bà ta. Và rồi mày tôi giãn ra khi nhìn lên bầu trời. Kìa, có một ngôi sao. Ít ra còn có một thứ gì đó sáng lên trên bầu trời đen thăm thẳm kia, khiến tôi vui lên một chút. Tôi dừng chân, thở dài và nhìn chỗ vài lọn tóc nhỏ lòa xòa trước trán của mình rung rinh trong gió. Tôi đang làm gì ở đây? Tại sao tôi lại cảm thấy thế này? Không biết người khác thế nào trong ngày 30 Tết nhỉ?

Tôi đi chậm rãi trên lề đường. Do đây là khu nhà kiểu Tây nên các nhà cách nhau một khoảng, lại không có những người bán hàng rong nên nhìn chung, nó khá là tĩnh lặng, đó là nếu bạn không chú ý đến những tiếng nói hân hoan vang lên từ những ngôi nhà hai bên đường. Tôi dỏng tai lên nghe ngóng tiếng cười của họ, những khuôn mặt vui vẻ hiện lên qua những ô cửa kính. Nhà thì đang ăn cơm, nhà thì dọn dẹp, nhà khác thì trang trí cành đào... Tôi đứng sững lại khi thấy cậu, đang cười đùa vui vẻ trong nhà, cùng với gia đình của cậu

"Ủa, Kris?" Matt đang cầm mớ dây đèn trang trí trên tay, ra khỏi cửa. "Vài tiếng nữa là giao thừa rồi, cậu..."

Cậu mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi hơi nhíu mày.

"Lại có chuyện gì à?" Cậu hỏi.

"Không, có gì đâu." Tôi đứng dưới vỉa hè, đáp lại Matt, người đang đứng trên bậc thang dẫn lên hiên trước nhà cậu.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân khác đi tới từ trong nhà Matt.

"Kris, là cháu à? Đêm rồi đấy, gần giao thừa thì cũng không có nghĩa là sẽ không có kẻ xấu ngoài đường đâu. Cháu nên về nhà đi."

Clove, bố nuôi của Matt, mở cửa bước ra. Ánh đèn trong nhà ánh vào mắt kính của chú, khiến Clove trông thật kì bí.

"Không, cháu cám ơn chú đã nhắc nhở." Tôi cười xòa. "Nhưng tôi đi đâu thì chẳng liên quan gì đến ông cả."

Giọng nói của tôi trầm xuống và thái độ cũng dần thay đổi.

"Tận hưởng năm mới vui vẻ, gia đình Thompson. Nhất là cậu, Matt."

Chẳng nói gì thêm, tôi lẳng lặng rời khỏi nhà Matt. Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng tặc lưỡi, sau đó là tiếng bước chân ngày càng gần lại.

"Matt, về đi." Tôi lên tiếng. "Cậu không muốn đón Giao thừa với tớ đó chứ?"

"Thì đã sao? Tớ không biết đã đón bao nhiêu cái Giao thừa chết tiệt này với cậu rồi, từ hồi trong khu thí nghiệm ấy." Cậu hồn nhiên trả lời.

"Nó sẽ ảnh hưởng đến điểm Heal (phục hồi) của cậu. Tránh xa tớ ra nếu không muốn bị các nhà khoa học bắt đi lần nữa." Tôi tức tối, bước đi nhanh hơn.

"Vậy tớ với cậu sẽ lại đi cùng nhau!" Matt dùng một cánh tay quàng lên cổ tôi, kéo tôi vào gần cho đến khi đầu tôi chạm vào vai cậu.

"Tên động não này! Đã ra được đến đây rồi mà còn muốn quay lại à?" Tôi đẩy cậu ra và hét lên. "Có lẽ tớ hợp với những thứ trong đó đấy, quay lại đó biết đâu lại là một quyết định đúng đắn thì sao? Còn cậu thì nên dính đít ở ngôi nhà thân yêu của cậu đi, và tránh xa tớ ra trước khi họ đem xe bọc thép đến chở cậu đi."

Tôi đã đúng. Tôi không hợp với nơi này. Không hợp với những nụ cười vô lo, bữa cơm gia đình. Không hợp với bà già ăn bám bố tôi. Nhưng Matt thì có. Cậu có thể sống tốt ở bất cứ đâu, không như tôi, chỉ giỏi về khoản tự cô lập mình. Cậu có thể hòa hợp, tôi thì không. Cái thú gϊếŧ chóc đã ăn vào máu tôi, đến nỗi tôi đã phải tự lấy dao ăn cắt vào tay mình để kiềm chế bản thân không gϊếŧ ngay người mẹ đáng kính ấy.

Tôi chạy khỏi Matt, nhưng rồi bị cậu tóm vào cổ tay. Tôi dùng một chân tung lên định đá Matt nhưng rồi bị cậu dùng tay kia của cậu chặn lại. Ngay khi nhận ra cú đá của mình sẽ bị chặn, tôi thúc nốt đầu gối bên kia vào cằm cậu, khiến cậu nhìn tôi tức giận.

"Vẫn chưa bỏ ra à? Cú tiếp theo là gãy răng đấy!" Tôi đe dọa cậu.

"Làm vậy xong rồi thì cậu sẽ nghe theo tớ phải không?" Matt nhăn nhó hỏi tôi, như một đứa trẻ.

"Thằng ngốc này, bỏ tớ ra!"

"Không, có bị cậu đá văng đầu cũng không bỏ!" Cậu hét lên.

"Đồ điên Matt." Tôi lẩm nhẩm.

Cậu chờ tôi nguội lại rồi thả chân tay tôi ra. Cậu biết tôi sẽ không làm đau cậu thêm nữa.

"Lần sau còn cãi tớ nữa thì tớ sẽ gϊếŧ cậu đấy." Tôi cục cằn.

"Vâng, vâng, thưa chị." Matt cười xòa, xoa đầu tôi như một chú cún trong khi tôi làm khuôn mặt khó chịu.

Clove chạy theo, gọi tên Matt. Cậu quay lại nhìn ông, cười:

"Xin lỗi bố, năm nay con sẽ đón giao thừa cùng cô ấy. Đón năm mới cùng bạn gái cũng không tệ lắm, bố nhỉ?"

Tôi để ý thấy như Clove vừa bị sét đánh ngang tai. Ông dừng chân, nhìn theo chúng tôi. Ông ta biết rằng Tổ chức sẽ không thể giữ chúng tôi cách đủ xa để không đến gần nhau.

"Bạn gái gì chứ, tên ngốc." Tôi phàn nàn với cậu.

"Nhầm, phải gọi là thú nuôi mới đúng chứ nhỉ?" Cậu cười hề hề.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn về phía trước. Rồi chẳng ai bảo ai, chúng tôi lên ban công của tòa nhà cao tầng gần đó, đợi đến giao thừa. Matt lôi ra một vài chiếc kẹo dừa, đưa cho tôi, đúng lúc pháo hoa bắt đầu nổ.

"Xin lỗi, tớ không nghĩ rằng cậu sẽ bỏ bữa tối mà bỏ đi thế này, nên không có gì nhiều cả." Cậu nói.

"Ừ, cám ơn. Dù sao tớ cũng không đói lắm." Tôi đáp, bóc một chiếc kẹo và thả gói kẹo đi.

"Ê này..." Matt nói với tôi, mặt tái mét. "Cậu vừa mới vứt vỏ kẹo đi à?"

"Ừ. Sao? Cậu định tái chế làm giấy vệ sinh chắc?" Tôi hỏi với vẻ chế giễu.

"Kh... không có gì." Cậu miễn cưỡng trả lời.

Tôi im lặng ngắm những tia sáng đủ sắc màu lóe sáng trên bầu trời rồi rơi xuống, vụt tắt. Khoảnh khắc khi nó biến mất thật buồn. Lóe lên thật nhanh mà biến đi cũng thật lẹ làm sao. Có phải đó là cách mà cuộc đời tôi trôi qua?

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi." Matt nói, mắt vẫn ngước lên nhìn trời. Ánh sáng rực rỡ lóe lên trong mắt cậu, cảm giác như có một thứ gì đó cũng vừa xuất hiện trong tôi. Nó là thứ gì nhỉ? Hy vọng à?

"Ổn cái mông cậu ấy." Tôi đáp.

Matt cười xòa, thở dài vẻ tiếc nuối.

Tôi nhìn cậu, cười nhẹ.

Tôi biết cậu ấy đã viết gì trong tờ bọc kẹo.

"Cám ơn cậu, Matt."