Daryl nhìn tôi chăm chú. Ánh mắt của chú như muốn đâm xuyên qua mọi ý nghĩ xấu xa của tôi, nhưng dường như chúng quá dày để có thể bị xuyên thủng.
"Sao chú lại hỏi như vậy? Cháu cũng muốn được là một phần của cộng đồng mà!" Đột nhiên tôi cảm thấy nhoi nhói trong lòng. Tôi ư? Muốn trở thành một trong số họ ư? Thật là một ý tưởng điên rồ mà! Tôi nhìn Daryl với vẻ tội nghiệp như đang bị chú ấy đổ lỗi cho. "Lẽ nào... chú cũng phân biệt đối xử với cháu như những người ngoài kia sao?"
"K... không phải vậy. Chỉ là..." Ông chú ậm ừ một chút. "Cháu có thể nói với chú nếu có chuyện gì xảy ra, được chứ?" Tôi thích cái giọng khàn khàn của chú.
"Vâng ạ, đương nhiên rồi." Tôi cười một cái. Ấy cha cha, nếu thế giới giờ đây còn bình thường như trước thì chắc tôi thành diễn viên quá!
"Được rồi, vậy chú đi đây. Nhớ chăm sóc tốt cho vết thương của mình đấy." Daryl nói.
"Vâng." Tôi đáp. Sau khi chú ấy ra ngoài, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đúng là tôi nói dối như cuội, nhưng tôi không thích phải nói dối. Tiếc là ngoài cách đó ra thì tôi chẳng còn con đường nào khác. Tôi nhìn vào vết thương của mình và nghĩ đến cái màn kịch tôi vừa dựng lên. Nó có hoàn hảo không? Không có gì hoàn hảo cả, tôi biết vậy, nhưng tôi luôn phải làm cho kế hoạch của mình hoàn hảo hết mức có thể. Tôi đã làm vậy rất nhiều lần trước đó, chỉ mong rằng đây không phải lần cuối của tôi.
Có tiếng mở cửa.
"Chào." Tôi nói cộc lốc khi nhìn thấy Enid bước vào, đem theo một chiếc túi. "Đến đây kiểm tra vết bầm ở bụng cậu sao?"
"Nó ổn hơn rồi. Cậu mới là người phải lo đấy, Kris." Cô ấy nhìn qua vết thương của tôi. "Có vẻ đau nhỉ?"
"Cá là không đau bằng lần tớ đánh cậu." Tôi cười xòa.
Enid lôi từ trong túi ra một vài lát bánh mì và một thỏi bơ. Cô lôi chiếc dao từ trong một chiếc hộp đựng ở trong túi ra và bắt đầu cắt bơ.
"Tớ không thích bơ có mùi hôi đâu đấy nhé." Tôi nhìn chằm chằm vào con dao, nói. Enid hay dùng dao gϊếŧ xác sống, và tôi thì không thích ăn đồ mà con dao ấy cắt ra.
"Ừ. Tớ lấy trong nhà bếp mà, đừng lo. Mà cho dù có thì cậu cũng có sao đâu, nhỉ Kris?" Enid phết bơ lên bánh.
"Đừng nhắc tên tớ khi không cần thiết. Nó làm tớ khó chịu." Tôi cằn nhằn, nhận chiếc bánh từ tay cô rồi cắn một miếng thật to.
"Xin lỗi về vụ ở trong rừng. Tớ đã quá cẩn trọng rồi." Enid cũng làm một kẹp bánh mì rồi ăn, vừa ăn vừa nói.
"Tớ không trách cậu. Dù sao thì, cậu đã biết tớ một thời gian rồi mà, tớ cũng chẳng thấy bất ngờ khi cậu tấn công tớ như vậy. JSS, đúng không?" Nói rồi, tôi liếc mắt sang cô.
"Just survive somehow, my partner." (Chỉ cố sống sót bằng cách nào đấy thôi, bạn đồng hành ạ.)
Trước khi vào Alexandria, tôi đã gặp Enid. Một cô gái lạc lõng giữa thế giới với con dao nhỏ trên tay, đi bộ hàng dặm qua những cánh rừng, những con đường, sống qua ngày bằng những con vật thiếu dinh dưỡng vì cô không đủ khỏe, sự khôn khéo hay vũ khí tốt để săn những con to hơn. Cô chẳng khác nào con chuột chạy loanh quanh chờ ngày chết- bị gặm bởi một con xác sống hay bị một con dao, mũi tên hoặc viên đạn găm vào đầu. Biết đâu được, có khi cô sẽ chết vì đói thay vì được nhận một cái chết nhanh gọn như trên. Có thể lắm. Mà cũng đúng thật. Enid đã có thể chết, nếu như không có tôi ngày hôm đó.
Đeo bám người khác đôi khi lại là một thú vui của tôi, vì trong thời kì bệnh dịch thì có gì nhiều để làm đâu? Không lẽ lại đi loanh quanh gϊếŧ xác sống? Không, chán lắm, chúng yếu mèm, mà đi săn bọn đông thì lại dễ chết, thế nên khi tôi nhìn thấy Enid loạng choạng trên đường lớn, tôi vui lắm. Nhìn người khác khổ sở làm tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn nhiều, dẫu rằng dù tôi có bị tước đi hết vũ khí, tôi vẫn đủ sức hạ một con gấu bằng tay không. Tôi đã nói rằng tôi không phải là đứa con gái bình thường chưa nhỉ?
Đại dịch đã bắt đầu được vài tháng, nếu là người cô độc ngay từ đầu thì lúc ấy bạn đã phải quen với nó rồi. Một mình đi loanh quanh, rồi tự lao đầu vào chỗ chết, cảm giác thoát khỏi tay Tử thần trong gang tấc- những điều ấy phải khá là quen thuộc với bạn, đó là nếu bạn còn sống được mấy tháng kể từ ngày bắt đầu bệnh dịch. Bạn chỉ bắt đầu cảm thấy nỗi đau thực sự khi thế giới của bạn sụp đổ. "Thế giới" ở đây là cái cách mà bạn nhìn thế giới ấy, cái mà trong triết học người ta gọi là "thế giới quan". Đối với tôi, mọi thứ đã sụp đổ ngay từ lúc tôi sinh ra. Còn Enid, tôi thấy thương cho cô ấy. Có mọi thứ để rồi mất đi tất cả. Có để làm gì khi cuối cùng mọi thứ đều biến mất? Đến lúc ấy, chúng ta là người duy nhất phải chịu đau khổ, chi bằng không có gì ngay từ thuở ban đầu còn tốt hơn. Không đau khổ, nhớ nhung thứ gì, chỉ mình với mình đối mặt với thế giới. Một con sói cô độc.
Dine- con sói. Đó là cách viết ngược cái tên của cô. Thật là cách đặt tên kì quặc làm sao. Bố mẹ cô ấy đã cho cô cái tên phù hợp để sống trong thế giới này, một loài vật sinh ra là để săn mồi. Nhưng lúc ấy tôi đã nghĩ rằng cô là một con chó gầy nhom thì đúng hơn. Chả đúng sao? Không có một con vật nào cô ăn hàng ngày lại to hơn một con rùa. Lại còn cái chữ JSS nữa chứ? Nó là cái quái gì? Nhìn cô ấy lặp đi lặp lại một vài việc đơn giản hàng ngày thật là nhàm chán. Mọi chuyện thú vị hơn khi cô ấy vắt chân lên cổ mà chạy khỏi một đám lớn những cái xác di động tiến đến từ nhiều phía, lúc ấy tôi đã bật cười. Cô ấy thích tích trữ mấy thứ đồ vô dụng. Vứt cái đồng hồ vào đám xác. Hiệu nghiệm đấy. Với 1/3 số chúng. Rồi cô tiếp tục chạy. Cái gì đây? Ném đá vào chúng à? Cái việc làm nhảm nhí nhất tôi từng thấy! Thậm chí còn chẳng trúng đầu thằng khỉ nào, chỉ mong cục đá nó không bay trúng vào đầu tôi trong khi đang bôi máu xác sống hôi rình khắp người, vắt vẻo ngồi trên cây và mong ước có một bọc bỏng ngô. Ôi thôi, cô ấy ngã rồi! Cái cục đá phiền quá! Thật tiếc khi bộ phim phải kết thúc tại đây.
"Êu, êu, mấy anh đẹp trai!" Tôi hét lên. "Ở đây này, trên cây này!"
Lũ xác sống nhìn về phía tôi, đủ thời gian cho Enid chạy thoát. Bởi mùi máu quen thuộc của đồng loại của chúng trên người tôi, chúng mau chóng quên đi vị trí của tôi và tản đi các phía. Tôi nhảy xuống đất, hòa vào đám xác sống và đi tìm Enid.
Một vài giờ sau, tôi thấy cô đang tựa vào một gốc cây trong rừng, nhăn nhó mặt mũi, xoa xoa bóp bóp cổ chân của mình. Cô để ý đến sự có mặt của tôi và giơ con dao lên.
"Tránh ra!" Enid loạng choạng đứng dậy và lùi lại. "Đừng đến gần tôi!"
"Có vẻ như cô bị bong gân rồi. Để tôi giúp nhé?" Tôi nói và lôi ra từ trong ba lô ra một loại lá thuốc dùng để giảm đau.
Enid đảo mắt quanh tôi và giật mình khi thấy tôi đang giắt một khẩu súng ngang hông.
"Được rồi. Đằng nào tôi cũng chẳng chạy đi đâu được." Enid hạ con dao và ngồi xuống, tựa vào thân cây. Tôi đến gần giúp cô.
Sau một lúc kiểm tra và giúp cái chân đau của cô, tôi để ý trời sắp tối. Tôi có thể thấy rõ những đàn chim đang bay qua ánh mặt trời đỏ cam, giấu mình sau những đám mây bay vật vờ. Vào buổi tối, lũ xác sống hoạt động mạnh hơn nên ở ngoài này rất nguy hiểm. Tôi đỡ cô về một ngôi nhà tôi tìm thấy trong rừng.
"Ăn đi." Tôi đặt một đĩa thịt thỏ nướng trước mặt cô cùng dao, nĩa và một chiếc khăn.
"Cám ơn." Enid cầm ngay cái đùi thỏ lên và ăn nhồm nhoàm. Trông cô cứ như con xác sống đói lâu ngày vậy, thậm chí còn không thèm lau tay hay để ý đến đồ dùng trước mặt, cứ thế mà ăn thôi. Tôi đánh giá cao sự "nguyên thủy" của cô ấy- không những không phải là một tiểu thư không quen cáu bẩn mà còn là một người thích nghi khá nhanh. 6-11- đó là con số cô ấy viết lên tay bằng máu khô, dòng chữ ấy được cô viết lên mu bàn tay mỗi ngày. Tôi đoán đó là ngày cô ấy mất gia đình.
Ngôi nhà này khá ấm cúng với chiếc lò sưởi luôn được đốt lên mỗi khi có người ở. Tôi lúc nào cũng tích trữ rất nhiều gỗ nên không bao giờ bị cảm lạnh khi ở đây vào mùa đông. Xung quanh là những cánh rừng khá cao, thuận tiện cho việc quan sát những khu vực lân cận, và cũng vì vậy mà tôi thấy Enid. Tôi để ý đến cô ấy vì cô sàng sàng tuổi tôi, chắc vậy. Hai con người, hai cuộc đời đối lập. Tôi ngày ba bữa, đầy đủ thịt, hoa quả. Cô thì chỉ biết gặm chút thịt cho qua ngày. Tôi vắt vẻo đu qua những cành cây trong bộ đồ đậm mùi máu xác sống, cung tên chéo người, súng bên hông, yên trí rằng mình sẽ không bị thứ gì tóm được. Cô chỉ biết chạy ngày này qua ngày khác mà không biết về đâu, đơn độc, sợ hãi. Nhưng trước kia, có lẽ chúng tôi cũng rất khác nhau, khi mà bệnh dịch chưa phát tán.
"Tại sao cô lại giúp tôi?" Enid dùng khăn lau tay và miệng lúc trước còn bóng loáng mỡ thỏ.
"Vậy cô không muốn tôi giúp?" Tôi chống tay lên cằm, hỏi.
"Không... Cám ơn cô." Nói rồi, Enid ngập ngừng. "Liệu... tôi có thể sống ở đây không? Chỉ một thời gian đến khi tôi tìm thấy nơi ở mới cũng được!"
"Được thôi, cho đến khi cô tìm thấy chỗ ở mới." Tôi đan hai tay vào nhau. "Vậy hàng ngày cô sẽ ở đây trông coi mọi việc, còn tôi sẽ ra ngoài săn bắn, nếu có gì cô sẽ nghe theo tôi, được chứ?"
"Nhưng tôi muốn giúp..."
"Đó là thỏa thuận. Nếu cô không muốn, cô có thể rời đi vào sáng mai." Tôi gằn giọng.
"Được rồi. Thỏa thuận thế đi." Enid giơ tay ra như muốn cả hai bắt tay, như sự minh chứng cho thỏa thuận giữa chúng tôi.
"Thỏa thuận." Tôi bắt tay cô, kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhưng nếu nó đơn giản như vậy thì có lẽ Enid đã không đề phòng tôi cao độ khi gặp tôi ở ngôi nhà gỗ trong rừng, cùng với Daryl và Carl...
(Còn nữa)