Đa Diện

Chương 1-5: Điều bất thường ở một cư dân

"Chào."

Enid lảng tránh ánh mắt của tôi với vẻ khó chịu. Nói rồi, cô đi thẳng ra cửa.

"Cậu ấy đã xin lỗi rồi mà." Carl nắm lấy bắp tay Enid và nói. "Để mọi thứ xảy ra trong rừng ở lại đó. Được chứ?"

Enid ngập ngừng, đánh mắt sang tôi.

"Được thôi." cô nói, "Đừng động đến tôi lần nữa."

Enid cảnh cáo một câu rồi đóng sập cửa lại. Tôi thở dài và tự nhủ sẽ không để mình dính dáng đến cô gái phiền phức kia nữa.

"Xin lỗi về thái độ của cậu ấy." Carl nói với tôi.

"Ồ, không sao đâu! Chắc cô ấy đã phải cố gắng lắm." tôi nói với cái giọng giễu cợt và nụ cười kinh khỉnh thường thấy của mình.

"Ôi, tuổi trẻ..." Denise nhận xét, lắc lắc cái đầu như biết thừa chúng tôi là người như thế nào.

Ồ, dù thật buồn khi nói điều này nhưng tôi chẳng để tâm là mấy, ai như cô ta, chấp nhặt. Yếu thì thua, mà thua là vì hành động bồng bột thì chấp nhận hậu quả đi.

Tôi và Carl ai về nhà người nấy. Trên đường, chẳng đứa nào hé ra một lời. Cái không khí kì lạ gì thế này? Tôi không còn cảm thấy sát khí từ cậu ấy như trước nữa, thật kì quặc làm sao!

Sau khi đợi Carl về nhà hẳn và chắc chắn không ai ở quanh, tôi bắt đầu công việc bí mật của mình. Kế hoạch B hoàn hảo của riêng tôi.

Mới thoáng một cái đã là 10 giờ sáng. Tôi cất dọn dụng cụ, che giấu toàn bộ những gì liên quan đến kế hoạch B của tôi và đến nơi phân phát đồ ăn.

"Vậy, em muốn ăn gì?" Một cô gái hỏi tôi và lấy ra vài hộp thức ăn.

"Cho em cá và rau, cho em nhiều rau hơn nhé? Cám ơn chị." Tôi cười thân thiện, cố gắng hóa thân thành một công dân lương-thiện-xandria thứ thiệt.

"Ok", chị đưa cho tôi hộp cá, rồi bỗng dưng ngưng lại khi đưa cho tôi những hộp đựng rau do cư dân ở đây trồng. "Em ghét thịt sao?"

"Thịt làm em nhớ đến lũ xác sống ngoài kia. Em ghét chúng lắm."

"Vậy sao? Chứ không phải em ăn chúng chán rồi à?" Chị ta cười thành tiếng và đung đưa hộp rau trên tay.

Tôi không nói gì, chỉ cười thật tươi như đang tận hưởng trò đùa hài hước của chị ta.

"Ồ, xin lỗi, đồ của em đây." nói rồi, chị đưa hộp rau cho tôi.

"Nhân tiện, chị là Candice." chị cười tươi roi rói tựa ánh nắng bay nhảy trên ngọn cây.

Và mong là chị ta dập mặt xuống đất luôn đi.

Tôi rời khỏi nơi cung cấp đồ ăn với sự bất an. Có khi nào chị ta là một trong số chúng? Hay có lẽ tôi hoang tưởng? Không, linh cảm của tôi không bao giờ sai. Câu hỏi của chị ta có lẽ không phải là ngẫu nhiên. Tôi có tự chui vào rọ không nhỉ? Dù có thế, tôi rồi cũng sẽ thoát được thôi, lần nào cũng vậy. Tôi tự hỏi khi nào vận may của tôi sẽ kết thúc.

Sáng hôm sau, sáng sớm cửa nhà tôi vang lên tiếng gõ gấp gáp, liên tục. Đó là Daryl.

"Cháu đang ngủ. Đến vào lúc khác đi, phiền quá." tôi phàn nàn qua cánh cửa rồi tính quay lại giường, đánh một giấc nữa.

"Candice chết rồi." Daryl nói.

"Sao cơ?" tôi hỏi chú ấy, gần như hét lên qua cánh cửa, "Đ... đợi cháu một chút, cháu ra ngay đây!"

Tôi khoác vội chiếc áo khoác và chạy vội ra ngoài. Khi đến gần nơi phát đồ ăn, tôi thấy mọi người trong cộng đồng đang tập trung tại đó. Tôi chạy hộc tốc đến gần hơn, và bỗng nhiên tôi có cảm giác bị nắm thóp: tất cả mọi người đều đang nhìn tôi với vẻ sợ hãi lẫn tức giận.

"Mày đã làm cái đ** gì thế hả? Mày đã làm gì với người yêu tao, con khốn? Chúng tao cưu mang mày mà mày trả ơn như thế hả, hả?!"

Một tên sừng sỏ chạy đến chỗ tôi và tuôn ra một tràng. Hắn túm lấy cổ áo tôi và định cho tôi một nắm đấm.

"Thằng khốn này không biết nó đang nạt nhầm người rồi." tôi nghĩ, nhìn hắn khinh bỉ.

"Này, tránh xa con bé ra không tôi bắn nát sọ đấy!" Daryl cầm nỏ lên và chĩa về phía hắn.

"Hả? Hả? Giờ thì mày về phe con chó này rồi à? Mày và thằng Rick, bọn mày điên hết rồi!" hắn hơi nới lỏng tay khỏi áo tôi và quay sang quát Daryl, "Con bé này nhất định phải chết", rồi lại nắm chặt lấy cổ áo tôi, "mày nên về địa ngục sớm đi, con khốn!"

Cạch!

"Tránh ra không nổ tung não bây giờ, Gal. Tôi không nhắc lại lần hai đâu."

Rick từ đằng sau cầm khẩu súng ngắn đã lên nòng ngắm thẳng vào đầu hắn, nòng súng chạm đầu hắn.

"Chết tiệt!" Gal lùi lại và đứng giữa đám đông, "Được thôi, để xem lũ khốn thích bao che các ngươi và con chó nhỏ khốn kiếp kia sẽ bao biện thế nào."

Chẳng chờ đợi gì thêm, tôi lao thẳng vào bên trong ngôi nhà nơi Candice chết.

"KRIS.N

18/12/1999"

Đó là những chữ được khắc trên chiếc vòng cổ tôi thường đeo, bất kể ngày đêm hay trong hoàn cảnh nào. Và nó đang nằm ngay trên ngực Candice, hòa lẫn với máu đỏ thẫm đang lan trên ngực chị. Chị ta nằm ngửa trên mặt đất với nhiều vết thương do dao gây ra, máu chảy lênh láng trên nền đất. Có 5 mũi đâm tất cả, thậm chí chị ta còn bị cứa cổ tay và cổ chân. Một cái chết thật đau đớn và tàn bạo làm sao.

(Còn tiếp)