- Chờ đã. Tên kia!!
Nakila sắp bước tới cánh cửa của quán trọ, thì từ bên trong một bàn tay thô kệch nắm lấy cánh cửa chặt lại, nó như muốn bóp vỡ cánh cửa ấy biểu lộ ra sự tức giận của chủ bàn tay.
Hắn bất ngờ một tí, rồi cười lạnh. Quả nhiên tên Dagrus này không thể nào "rụng" trước đòn đánh đơn giản ấy của hắn được. Ít ra hắn còn phải chịu được vài cú đấm nữa chứ, quả nhiên tên đó thuê các tên lính này vì không muốn động tay động chân nhiều.
Nhưng điều Dagrus không lường trước được là Nakila đã ở trong quán trọ từ trước, song hắn cũng đã tin vào tin tức do chính Celeca, công chúa của thành phố này thông báo. Nakila cực kỳ mạnh.
Hắn bước ra khỏi quán trọ, thở hộc hạch, cơn đau kia vẫn cứ dây dứt không muốn rời đi, máu từ đầu Dagrus chảy dài xuống dưới càm. Hắn tựa người vào cửa, mắt hắn có nhíu lại một tí vì ánh sáng từ mặt trời.
Tên đó nghiến răng chặt hơn khi nhìn thấy Nakila, cảm xúc phẫn nộ của hắn như một cơn lửa vùng vẫy trỗi dậy. Nó chiếm đoạt hết cả đầu hắn ta tới mức muốn vồ lên xé xác Nakila nếu có thể, tên đó nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ. Hắn bóp chặt lấy biểu tượng đầu lâu của cái dây chuyền; Giựt mạnh ra, mặt của Dagrus tối sầm lại. Hắn đã chính thức xem Nakila là đối thủ của mình.
- Ngươi có vẻ hân hoang quá nhỉ?
Cơ tay hắn trở nên sần sùi hơn, Dagrus đang gồng từng khối cơ bắp của mình lại. Trông hắn từ một tên khá yếu đuối biến thành một lực sĩ tóc vàng xoăn cơ bắp mạnh mẽ.
Hắn như đang là Hercules hiện thân vậy.
Nakila im lặng, hắn cười mỉm rồi gật đầu. Ánh mắt khinh thường của cậu nhìn chằm chằm Dagrus như muốn nói hắn không thể đánh bại lại cậu nếu chỉ với việc siết chặt lại các khối thịt kia. Mắt cậu đảo sang nhìn về phía góc mà Vylina và Lily đang ở trong.
Dường như hắn không tấn công hai người đấy, cho dù dường như hắn biết bọn họ yếu hơn Nakila khá nhiều. Nakila nên cảm ơn con quỷ của phẫn nộ vì hắn chỉ chú ý đến mỗi cậu. nếu tên đó tấn công hai người kia thì kỳ thực, Dagrus cũng đã chết như quán ấy cũng sẽ bị tổn thấy nặng nề.
Mà có vậy thì sao chứ? Cậu có tiền, mà có tiền thì cậu có thể mua cả vương quốc này luôn cũng được nói chi đến cái quán trọ rẻ rách này?
Nakila rút ra thanh [Gulp], lúc này cậu như đang dành sự tôn trọng cho Dagrus vì có thể đứng dậy sau khi đỡ được đòn đánh trời giáng ấy. Cậu trở nên trong chờ hơn vào Dagrus.
Hắn nắm chặt cái dây chuyền ấy, miệng thì nghiến răng. Song hắn lấy một cái chùy bằng sắt của một người mạo hiểm giả, phóng tới chỗ Nakila.
- GAAAAA!!!!
Hắn lao đến, hai tay cầm chiếc đại chùy nặng khoảng năm mươi cân kia đưa lên trời.
Mắt tên đó sáng lên, tỏ ra sắc bén như muốn gϊếŧ Nakila. Hắn nghĩ rằng thanh chùy này có thể đập cho thanh kiếm Gulp trên tay cậu rung chuyển, trong mắt hắn nó như một thanh kiếm bình thường có thể bị phá vỡ như bao thanh kiếm khác.
Nhưng hắn đã lầm, cơ thể Dagrus vươn ra thanh đại chùy được đập thật mạnh xuống. Nakila trong phút chốc đưa thanh Gulp nằm ngang bằng một tay đỡ đòn đánh ấy.
Cậu xem thường hắn ư? Cậu ta thậm chí còn chẳng cúi người xuống dùng tí lực để đỡ mà chỉ đứng thẳng đưa thanh kiếm lên, có vẻ như cậu ấy còn chẳng để tâm đến đòn đó có làm mình bị thương được hay không. Nhưng cậu cảm thấy tên yếu đuối như Dagrus thì đỡ bằng một tay là đã tôn trọng hắn lắm rồi.
Bongggg!!!
Âm thanh kim loại va chạm với nhau vang khắp khu vực. Dagrus vẫn cứ nghiến răng từ trên không nhìn xuống Nakila, con hắn. Hắn chỉ cần liếc mắt lên nhìn Dagrus, anh mắt sắc bén ấy cứ muốn đâm thủng lấy đầu của Dagrus. Song hắn mỉm cười, thở nhẹ một hơi ra. Mặt đất dưới chân hắn đã bị nứt ra thành vài mảnh nhỏ, đôi tay lực lưỡng ấy vẫn cứ giữ nguyên vị trí trên không đỡ chiếc đại chùy.
Bầu không gian như đang tua chậm lại, phút chốc Dagrus nghe một âm thanh vang vảng bên tai.
"Đói quá ~ Đói quá ~"
Âm thanh kỳ dị không rõ tiếng nam nữ, nó chỉ có tông trầm và một âm điệu lạnh lẽo đến phát ớn. Liệu nó phát ra từ đâu, hắn nhìn thanh kiếm kia, trên đầu chốc lát đổ ra những giọt mồ hôi lạnh.
Nakila nhìn hắn cười mỉm.
- Ngươi nghe thấy nó phải không?
Giọng cậu nhỏ nhẹ, nó thật đáng sợ làm sao đủ để hóa cứng cả không gian này. Từ dưới chân cậu xuất hiện lành khí xanh đen, nó bao bọc lấy thanh kiếm. Thanh kiếm tên Gulp ấy rung bần bật lên đến mức Nakila không thể nào kiềm chế được mà nó rung trên cả người cậu.
Ánh nắng của bầu trời tối sầm lại, làn sương đen không biết từ đâu xuất hiện ra. Sự đen tối của nó đủ khiến cho Dagrus hú vía một phen. Hắn sợ sệt, nhưng tất cả các khung cảnh đó chỉ có mỗi Dagrus thấy còn lại chỉ có bình thường.
Hắn không biết tại sao mình chưa chạm đất mà vẫn cứ lơ lửng thế này một mình, hắn nhìn Nakila. Cậu ta thở dài ra một hơi lạnh lẽo, từ trong hơi thở ấy đám sương đen lạnh cũng thoát ra.
Ực!
Gì thế này?
- [Eat]
Làn khí đen từ trong thanh kiếm tỏa ra, nó bao lấy cây chùy rồi...
Vù!!!
Cây chùy biến mất. Trong chốc lát, Dagrus tưởng chừng như đôi bàn tay của hắn cũng bị làn khói đen ấy nuốt chửng. Hắn bất ngờ ngã xuống mà không kịp phản ứng.
Khi mông vừa chạm đất Nakila một đá vào cổ khiến hắn bay vào cái tường của phòng trọ. Cú đá đó cũng khiến hắn thoát khỏi Huyễn Thuật khi nãy, Dagrus ôm lấy cổ của mình miệng ho ra từng giọt máu, sự hô hấp của hắn trở nên khó nhằn hơn, từng cơn thở như là nỗi ác mộng của Dagrus.
Nó đau quá.
Đau quá, không được, nó quá đau.
Không lẽ mình sẽ chết ư?
Hắn ôm cổ của mình, từng sợi gân trên mặt xuất hiện. Đôi mắt của hắn trở nên đỏ ngầu, hắn nhìn nó như một cú trợn mắt với Nakila.
Hắn nhìn Dagrus, đôi mắt xem thường ấy làm cho Dagrus trở nên tức giận hơn nữa.
Nhưng...Dagrus có thể làm được gì?
Hắn thậm chí còn chẳng làm Nakila phải nghiêm túc chiến đấu nữa thì vũ khí của hắn đã biến mất mà không một lời giải thích. Hắn nhìn thanh Gulp.
Nguyên nhân là do nó...
Sự hận thù của hắn đã lên đến cột đỉnh, nếu hắn không đánh lại Nakila vào lúc này thì thanh danh hắn còn ở đâu nữa? Cho dù hắn có nhiều sự lựa chọn, trong đó có bỏ chạy nhưng hắn bỏ chạy khác gì hắn đã đầu hàng Nakila.
Dù sự thật là vậy, nhưng với danh nghĩa của một chiến binh, với dòng máu, danh nghĩa của huyết thanh quý tộc trong người. Bản thân Dagrus không cho hắn làm thế.
Hắn phải làm một điều gì đó.
Một điều gì...Mà có thể gϊếŧ được tên Nakila này.
Ù Ù Ù!
Cây thánh giá đầu lâu hắn nắm trên tay từ lâu bỗng phát ra một luồng khí đen tối đến kỳ lạ. Nó bao bọc lấy hắn như muốn nuốt chửng tên Dagrus vào không gian tối tăm.
Hắn từ trong bóng tối ấy, trừng mắt nhìn Nakila một cách đầy thỏa mãn, đôi mắt hắn trở nên đỏ ngầu như vầng huyết nguyệt. Từng sợi gân trong đôi mắt ấy, nó điên cuồng cuống lấy lòng đen. Cho tới khi bóng tối nuốt chửng hắn hoàn toàn thì Nakila không thấy đôi mắt ấy nữa.
Trong chốc lát cậu có thể cảm nhận được...hắn đang dần dần mạnh lên từng giây từng phút, Nakila thở dài một hơi, mắt cậu trở nên sắc bén hơn. Nó trở nên lớn hơn với cậu rồi.
Nhưng lạ một điều rằng. Sức mạnh này với cậu vô cùng quen thuộc, như cậu đã gặp nó ở đâu đó. Luồng khí đen ấy tạo cho cậu một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, giống như cậu và nó là đôi bạn thân trên con đường trở nên mạnh hơn vậy. Hoặc đúng hơn, luồng khí đen ấy nó được tạo từ Linh Hồn.
Nakila cười lạnh, nhiều câu hỏi nghi vấn được tạo ra từ trong đầu cậu. Nhưng trong số các câu hỏi ấy thì nó chỉ tóm tắt bằng một câu.
"Con người ở đây cũng biết sử dụng Linh Hồn à?"
Đôi mắt cảm nhận Linh Hồn từ Wake giúp cậu thấy nó hơn bao giờ hết. Cho dù hiện tại nó không có ở đây, nhưng nhờ bản năng của mình. Cái cảm giác có Linh Hồn chạy xung quanh khắp không gian, Nakila có thể cảm nhận dễ dàng. Ôi cái cảm giác ấy, lạnh đến cột sống. Nó thấm thoát qua từng lỗ chân lông, thậm chí nó cũng như một ngọn gió thoáng qua người cậu.
Không gian trở nên dừng lại lần nữa, Nakila cười mỉm. Nó thật hạnh phúc biết bao, cậu có thể chắc chắn rằng tên Dagrus đang sử dụng cái sức mạnh ấy.
Thật...ngu ngốc.
Luồng khí đen biến mất, Nakila vào tư thế dường như có thể một phòng tới lấy đầu Dagrus bất cứ lúc nào. Hắn, Dagrus từ trong làng khí đen vẫn giữ nguyên hình thái ấy, nhưng lần này hắn trở nên khác biệt hơn. Hắn mạnh mẽ hơn, sức mạnh hắc ám bao phủ lấy Dagrus. Hắn nhìn Nakila im lặng một hồi.
Song hắn cười, nụ cười của kẻ quái đản, nó căng hết cơ mặt hắn ra, đến đôi mắt đỏ ngầu cũng híp lại vì nụ cười ấy.
- Hãy chiêm ngưỡng, sức mạnh của vị thần ta tôn sùng đi!!
Hắn thét lên trước mặt Nakila. Cậu có hơi bất ngờ, kèm đó là sự tò mò.
Cậu không biết vị thần tên này tôn sùng này là ai mà có thể chỉ dạy những tuyệt chiêu thuộc cấp Linh Hồn như thế này. Nếu đó là một kẻ mạnh thì cậu có chút hứng thú đấy.
Hắn nhìn Nakila rồi nói tiếp:
- [Cấm Thuật: Spiritualism*]
Hắn vừa nói xong các linh hồn trong làn khói đen lao đến tấn công Nakila.
Có vẻ hắn đang tự mãn vì Nakila sẽ không nhìn thấy những linh hồn này, vì trong sức mạnh Chiêu Hồn Thuật (Spiritualism) của hắn có hàng chục linh hồn đói khát, nó sẽ gϊếŧ bất kể những kẻ nào mà chủ điều khiển nó muốn.
Đúng hơn đó chính là những oan hồn, nó lưu lạc không một nơi để về thì bị những kẻ như Dagrus này bắt lại biến trở thành con tốt của mình trong cuộc chiến, nhưng với hắn tối đa chỉ là 50 linh hồn, đó là giới hạn khả năng điều khiển linh hồn của Dagrus. Còn về phần Nakila ở dạng Wake thì nó chỉ có vô hạn.
Nên dường như những đòn tấn công ấy của Dagrus đều bị Nakila thấy hết. Cậu hít thở sâu nhìn tên Dagrus ngu ngốc trước mặt sử dụng toàn bộ Linh Hồn để kết liễu mình, đó là linh hồn của những con quái vật nhỏ như Goblin, Sói,...
Nakila thở dài, hắn không di chuyển, hắn đứng yên đó. Cơ thể buông lỏng hơn, tay vẫn giữ nguyên trên cái cán kiếm ấy. Nhắm mắt lại cảm nhận toàn bộ bầu không gian xung quanh bản thân mình.
Từ nhịp đập của con tim sâu trong tâm hồn của Vylina, từ biểu cảm bất ngờ của Lily khi thấy Dagrus có thể sử dụng Chiêu Hồn Thuật.
Nói về Lily, cô bé đã bất ngờ khi thấy tên Dagrus có thể điều khiển được linh hồn.
Nhưng đó là cho đến khi cô bé biết được số linh hồn hắn có thể điều khiển.
"Tên này...gà!"
(Tộc Undead chuyên sử dụng Linh Hồn và ôi kìa :v)
Lily cười khúc khít khi thấy số lượng linh hồn Dagrus có thể điều khiến, nó chẳng bằng cô bé. Đương nhiên rồi, một Undead ít nhất cũng phải điều khiển được 1000 thực thể linh hồn mà. Nhiêu đó mới có thể giúp chúng chống chọi lại với các chủng tộc khác được.
"Nhiêu đó không xi nhê với chủ nhân đâu!"
Cô từng đấu với Nakila. Lúc đó cô dùng cả chục triệu linh hồn nhưng cuối cùng bản thân lại chỉ nhận được sự thua cuộc một cách có thuyết phục, hắn nhanh nhẹn, mạnh mẽ. Nakila như là một tấm gương, một thần tượng Lily luôn mong muốn trở thành.
Khi các linh hồn ấy va chạm vào Nakila, hắn cảm thấy nó chẳng hề hắn gì. Giống như muỗi đốt inox hoặc còn hơn thế, Nakila dường như chỉ thấy rằng nó không hề có một tí sát thương nào. Chã nhẽ tên kia yếu đến mức này ư? Đằng sau sự ngạc nhiên của Nakila là một nỗi thất vọng nặng nề.
Nhưng khi xua tan đi nỗi thất vọng đó, hắn cũng cảm thấy mình không nhận sát thương cũng là điều khá hợp lý. Cậu cười mỉm nhìn Dagrus.
Riêng Vylina, cô không hề thấy các linh hồn từ đòn tấn công đó. Cô chỉ đứng yên ngạc nhiên rằng Nakila lại có thể đứng vững khi chịu hết đòn tấn công ấy của Dagrus, thậm chí còn chẳng lấy một vết bầm nhẹ. Giống như Nakila là chủ nhân của đòn đánh ấy chứ không phải là Dagrus, cô nghĩ rằng cậu ta đã phân tích đòn đánh rồi chịu nó giảm một lượng sát thương đáng kể.
Nhưng dù vậy, nó vẫn quá vô lý khi cậu có thể đứng vững. Cho dù sự thật rằng là tên kia đang mượn sức mạnh của Nakila để tấn công Nakila, nói một cách dễ hiểu hơn. Vị thần mà hắn tôn sùng là vị thần chuyên sử dụng sức mạnh linh hồn, và thật trùng hợp thay bậc thầy về Linh Hồn trên God"s World (Thần Giới) chỉ có duy nhất mỗi Wake.
Nếu hắn không bị thương thì một là sức mạnh tên kia mượn là của Wake hay còn gọi ở đây là Nakila. Hai là của một tên thần vô danh nào đó mà yếu hơn Wake. Chỉ có một trong hai trường hợp đó.
Dagrus bất ngờ, hắn đứng lặng im một hồi. Chân rung rẩy không nhúc nhích được, phải chăng hắn đang sợ Nakila? Không, không phải như vậy, một tên quý tộc như hắn thì làm gì biết sợ chứ?
- Thất vọng thật.
Rừng ~ Rừng~
"Cảm giác lạnh sóng lưng này là sao?"
"Đâ-Đây là sát khí của hắn ư?"
Từ ánh nhìn của Dagrus, trong Nakila không khác gì một con quỷ. Phía sau cậu ta từng tia sét đỏ tượng trung cho sát khí nó cứ tỏa ra, lượng sát khí khổng lồ ấy đã khóa đi mọi hoạt động của Dagrus. Khiến hắn chỉ chết lặng tại chỗ.
Hắn muốn chạy, nhưng chân hắn như bị đóng băng tại chỗ đó. Nakila bước dần tới chỗ hắn, từng hơi thở nhịp đập của Dagrus như muốn nổ tung. Từng giọt mồ hôi ấy khiến hắn sợ hãi hơn bao giờ hết.
Nakila chạm tay vào Gulp, ánh mắt hình viên đạn của cậu như muốn bắn nát linh hồn của Dagrus.
- Chiêu đó có vẻ mạnh nhưng không đúng người. Ta thật lòng muốn biết kẻ dạy ngươi chiêu đó đấy.
Phập!
Đầu Dagrus rơi ra, máu của hắn chảy dài khắp đường, những người xem trận đấu sửng sốt khi thấy một tên tội phạm cấp A+ đã gϊếŧ một quý tộc, họ che miệng lại, một số người cảm thấy hạnh phúc, một số thì lại thấy như hắn rất ngu xuẩn, nhưng cũng có một số người suy ngẫm vì Nakila là một tên tội phạm nên hắn có thể làm bất cứ điều gì miễn hắn muốn.
Và đây, hắn như muốn tuyên chiến với cả chính quyền đất nước, muốn tuyên chiến với cả thành phố Evrum. Hắn, Nakila với cái mạng kia là một minh chứng đủ để tuyên chiến cho Celeca, kẻ đã muốn gϊếŧ Nakila từ đầu. Nó như một lời thách thức mở màn