"Cốc cốc"Cha của Minh Vũ- Từ Cận Bình nghi hoặc nhìn ra cửa. Giờ này còn có người sẽ đến nhà tìm vợ chồng ông hay sao. Ông ngán ngẩm vứt điếu thuốc đang hút dở vào sọt rác rồi đi mở cửa. Nhìn người trước mặt là một người đàn ông ăn mặc tây trang sang trọng ông thoáng ngạc nhiên.
"Ông là..."
"Tôi là tài xế của nhà họ Đàm"
Nhà họ Đàm? Đây chả phải là danh gia vọng tộc mà mỗi lần ông ta xem TV đều nghe thấy sao?
Cận Bình đưa mắt nhìn người đứng ở phía sau. Là một cô gái mặc váy trắng tinh khiết nở nụ cười nhìn vợ chồng ông rồi khẽ gật đầu:
"Không biết hai bác có thể cho cháu vào trong?"
Vợ ông nghe họ của cô bé đã không ngồi ăn mà chạy ra tiếp đón ngay.Linh Nhi ra hiệu cho chú AK đưa quà gặp mặt cho họ. Bà vợ Lệ Uyển vui vẻ nhận lấy rồi mời cô vào nhà. bà ta niềm nở giơ tay mời họ vào ngồi ở bộ ghế tiếp khác cũ kĩ.
Bà vẻ mặt áy náy mà nhìn Linh Nhi:
"Bác xin lỗi, điều kiện tiếp khách không được tốt lắm"
"Không sao đâu ạ" cô quơ tay ý bảo không sao rồi mới dẫn dắt họ vào chuyện chính.
"Thật ra cháu đến đây có chuyện muốn xin lỗi hai bác"
"Xin lỗi?" họ đồng thanh hỏi.
"Thật ra sáng nay gia đình cháu lỡ làm cho bạn Minh Vũ ngã, xe thì hư còn cậu ấy thì bị trầy xước. Nhưng hai bác yên tâm, cháu đã đưa cậu ấy đến bệnh viện trị vết thương bên ngoài. Đồng thời xe đạp hư hại sau khi sửa cũng sẽ gửi trả về gia đình ạ"
Hai vợ chồng ghé sát đầu lại thì thào to nhỏ:
"Ông nói xem có nên nhân việc tốt này đòi họ bồi thường thêm không?"
"Bà nói phải, sao có thể bỏ lỡ cơ hội khó có này. Nhìn con bé này chắc chắc sẽ dễ bòn rút tiền từ nó hơn."
"Ông nói phải!"
Tất nhiên Linh Nhi không ngốc mà không nhận ra ý định tiếp theo của họ, là con của nhà kinh doanh đại tài sao cô không biết tâm lí hai người họ lúc này là gì? Miệng lén nhoẻn cười đầy khinh miệt nhưng rất nhanh lại quay về nụ cười khả ái nhìn hai vợ chồng họ.
Người vợ lên tiếng trước:
"Cháu gái à, con cũng thấy tình cảnh gia đình chúng ta rất khó khăn đi? Thằng Vũ nó như trụ cột trong nhà nuôi lấy người mẹ và người cha bệnh tật này....nhưng hôm nay....huhu" người vô khóc nức nở như quá thương tâm mà úp vào lòng ngực người chồng khóc thút thít. Người chồng cũng nhanh chóng nói tiếp:
"Ông chủ nhà hàng nơi thằng Vũ làm việc là người cực kỳ khó tính, chỉ vì hôm nay nó không đi làm mà đã thẳng tay....sa thải thằng bé....thật tội nghiệp cho nó quá đi!"
Hai vợ chồng cứ người khóc ta nói liên miên như vậy khiến lòng Linh Nhi lạnh dần, cô không thích sự giả dối của họ chút nào nhưng đành diễn theo họ tới hết vở kịch này vậy.
Cô ra vẻ hốt hoảng:
"Thật sự nghiêm trọng vậy sao hai bác?"
Lệ Uyển cố gượng người ngồi thẳng lại rồi giọng nói như cam chịu:
"Nhưng hai bác không cần con phải lo đâu, xem như ông trời không thương cái gia đình này đi...hic hic..."
Xem ra đã dẫn dụ được con mồi đi đúng hướng. Linh Nhi vẻ mặt đầy trách nhiệm mà vững vàng nói:
"Vậy sao được? Hai bác yên tâm con sẽ nghĩ cách để giúp đỡ mọi người mà."
Hai ông bà đều cười gian với đối phương rồi nhìn sang cô bắng ánh mắt cảm động:
"Thật vậy sao cháu?"
Cô lục trong túi sách sang trọng chiếc điện thoại rồi nhấn gọi mẹ:
"Alo, mẫu thân?"
"Con lại làm gì sai trái nữa phải không?."
"Nào có...con chỉ có chuyện muốn xin mẹ thôi"
"Nói thử mẹ nghe xem!"
Vừa lúc này Minh Vũ cùng từ phòng mình bước ra, ánh mắt tứ đầu đến cuối đều hướng về người con gái ấy...
"Chả phải nhà ta còn thiếu người giúp việc sao? Con tìm được một người rất siêng năng chăm chỉ. Con chắc chắn sẽ không làm mẹ thất vọng."
Cha mẹ Minh Vũ cũng ngạc nhiên không kém. Không nghĩ cô gái này lại chấm con trai hai ông bà. Trong lòng họ như cùng suy tính mà cười nhẹ nhìn nhau.
"Vậy cũng được, con đưa người ta về đây để mẹ kiểm tra xem xét thêm xem sao" mẹ cô tất nhiên sẽ không từ chối yêu cầu nào của cô, từ nhỏ đã như vậy nên đành thõa hiệp.
Cô vui vẻ cúp máy rồi nhìn họ:
"Chắc hai bác đã nghe hết rồi nhỉ? Con muốn nhận con trai hai người vào làm người giúp việc cho nhà con, không biết..."
"Được chứ được chứ! Nó còn phải cảm thấy may mắn khi gặp tai nạn mà gặp được con đấy chứ" Lệ Uyển nhanh miệng lên tiếng.
"Được vậy thì hay quá nhưng không biết Minh Vũ....cậu có đồng ý không?" cô nhìn về cậu ấy bắng ánh mắt đầy ý cười.
"Được." chỉ một chữ được nhưng cậu đã đem mọi sự tin tưởng của mình cho cô, cũng đặt vào đó trái tim của cậu. Cậu từng thề ai giúp cậu thoát khỏi nơi ma quỷ này cậu sẽ trung thành một lòng với người đó, và rồi...cậu đã xác định người đó chính là cô- Đàm Linh Nhi.
Mọi chuyện diễn ra êm xuôi hơn Linh Nhi nghĩ, cô nói nhà họ không cho người giúp việc làm việc bán thời gian mà phải ở lại biệt thự. Ban đầu họ có vẻ không đồng tình nhưng khi nghe tiền lương mỗi tháng có thể bằng tiền lương ít ỏi mà con trai họ kiếm trong một năm phục vụ nhà hàng, tất nhiên họ mặc kệ con trai mình qua nhà người ta làm công điều kiện sống sẽ thế nào mà chỉ mong mau chóng tống đi để sau một tháng họ sẽ nhận được tiền gửi về.
Linh Nhi không biết phải nói gì về cặp vợ chồng này, chỉ biết rời khỏi khu ổ chuột này mà lên xe đợi Minh Vũ soạn hành lí lên xe.
Trong khi Minh Vũ soạn quần áo vào balo thì hai vợ chồng bao quanh con trai mình mà dặn dò. Thường các bậc phụ huynh sẽ nhắn nhủ con mình giữ gìn sức khỏe, đừng làm quá sức, nếu buồn hãy gọi cho cha mẹ....nhưng với họ thì không, người này tiếp người kia dặn dò nhưng nội dung lại là lời nhắc cậu ta cuối tháng phải gửi tiền cho họ đều đặn nếu không sẽ tìm tận nơi mà lấy.
Minh Vũ vô cảm thu xếp xong liền đi khỏi nhà mà không thèm đáp họ một câu. Cậu đi mãi đi mãi, đến trước cổng của toàn khu phố mình sống nhiều năm mà ánh mắt hiện lên sự căm hận chán ghét.
"Sẽ có ngày...các người phải trả giá..."
Minh Vũ cầm chiếc balo nhỏ trên tay rồi đứng trước xe mà không bước vào. Linh Nhi bên trong đang lướt điện thoại cảm giác có tiếng bước chân liền bỏ điện thoại xuống mà nhìn qua cửa sổ, ra là cậu ta đã chuẩn bị xong rồi à, cô mở cửa rồi nép vào trong xe chừa không gian cho cậu:
"Vào đây ngồi đi"
Minh Vũ nhẹ ngồi cạnh cô, anh đưa tay đóng cửa xe lại rồi quay sang nhìn Linh Nhi:
"Cảm ơn"
"À....hả!?" sao cậu ta lại cảm ơn cô thế nhỉ?
"Cảm ơn vì...đã đưa tôi đi"
Giờ họ đang trên đường quay về dinh thự nhà Đàm. Cô bỏ nhà đi chơi mãi đến giờ này mới về....lát nữa thế nào cũng bị mẫu thân đại nhân xé xác. Cơ thể bỗng rùn nhẹ một cái, người bên cạnh dường như giác quan khá nhạy, lại quan sát tinh tế, cậu thấy cô dường như đang lo lắng gì đó nên hỏi thử:
"Lạnh sao?"
"Không sao, cảm ơn cậu" như chợt nhớ ra Minh Vũ đang bị thương, cô quay sang Minh Vũ:
"Vết thương của cậu còn đau không?"
Minh Vũ lắc đầu, không hiểu sao nhưng cậu cảm thấy nếu trả lời có chắc chắn cô gái này sẽ không chịu ngồi im lặng mà chăm sóc vết thương cho cậu đi?
Thực ra với Linh Nhi, việc cô giúp đỡ đối phương sau vụ tai nạn là một thói quen làm việc tốt từ nhỏ, đổi lại là người khác mà không phải vị thiếu niên này thì cô cũng làm thế. Nhưng cô nào biết hành động nhỏ nhặt đó cũng đủ cướp đi tâm hồn của một người nào đó.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đưa họ đến nơi, gia tộc nhà họ Đàm là hào môn thế gia giàu có, chính vì thế ngôi biệt thự không khác gì cung điện. Ở khu vực này còn có thể xây dựng một căn biệt thự hoành tráng thế này đủ thấy thế lực không tầm thường. Hơn nữa bên ngoài sân còn rộng đến mức có thể xây thêm một hai căn nữa cũng nên. Do khoảng cách từ cổng đến căn biệt thự là một con đường dài nên xe của họ chạy trực tiếp vào trong, đến trước cửa nhà thì dừng lại. Linh Nhi nhanh nhẹn xuống xe rồi nhìn người bên trong:
"Mau xuống đi"
Khi Minh Vũ xuống xe theo sau Linh Nhi vào trong cũng phải choáng ngợp trước sự xa hoa của nó. Biệt thự xoa hoa được xây ở vị trí tấc đất tấc vàng của thành phố, mọi cây cỏ xung quanh cũng xa xỉ không kém.
Linh Nhi đưa Minh Vũ bước vào đại sảnh, quản gia của gia đình là một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi, ông đã làm việc cho gia đình này kể từ khi cha cô còn nhỏ, rồi sau này lại đến chăm sóc cô nên cô luôn coi ông như người ông thật sự của mình.
"Ông Lưu à, mẹ cháu có phải có phải đang ở trong phòng không ạ?"
"Sao hả? Không muốn gặp mẹ lúc này sao?" tiếng mẹ phát ra từ phòng khách làm Linh Nhi giật mình, cô quay người sang phải thì bà ấy đã ngồi ở bộ ghế trung tâm căn phòng cầm tách trà nhâm nhi nhìn cô.
"Mẹ này...con nào có.." cô cười tươi rồi nắm cánh tay Minh Vũ :
"Đi theo mình"
Mẹ cô chằm chằm nhìn vào cậu thanh niên đi phía sau con gái mình. Trông cậu ta chững chạc hơn hẳn con gái bà. Bề ngoài lạnh lùng, nhưng bà không biết có phải cảm giác của mình là sai hay không nhưng từ người cậu bà cảm giác nguy hiểm, trông ánh mắt vô cảm kia nếu ai nhìn trực tiếp vào đều sẽ sinh cảm giác lạnh cả sống lưng.
"...." sao mẹ cô nhìn người ta như muốn đấu võ mắt thế này....
"Mẹ à, đây là người con muốn tiến cử lúc chiều đó"
Nhìn sang người bên cạnh cứ đứng yên như khúc gỗ, Linh Nhi khẽ nhích lại gần đưa tay ra sau khẽ lay cậu ta nói nhỏ:
"Cậu mau giới thiệu bản thân đi"
Minh Vũ tiến lên trước một bước rồi gật đầu chào mẹ cô:
"Con chào bác, con tên Từ Minh Vũ"
Tư thế nghiêm chỉnh, giọng nói trầm thấp, lại trông khá lễ độ khiến hảo cảm bá dành cho cậu tăng thêm một điểm. Nhưng người trong giới thượng lưu như bà tất nhiên không dễ dàng trong việc dùng người như thế, nếu người đó có ý đồ gì với gia tộc bà hay với con gái bà thì chắc chắn sẽ bị xử lí không thương tiếc. Huống chi tính huống của cậu bé này....sau tai nạn lại có thể làm bạn với Linh Nhi, khiến con bé đề cử vào đây làm việc, chưa biết chừng không phải tự nhiên mà là có sắp đặt.
Bà nghiêm khắc mà dò hỏi cậu:
"Cậu muốn vào nhà chúng tôi làm việc?"
"Dạ, con có thể làm bất cứ công việc gì" cậu biết muốn được chấp nhận ở lại sẽ không dễ dàng, nhất là với người như cậu....
"Cậu có thể kể cho tôi về lai lịch của mình?"
"Con là Từ Minh Vũ, nhà ở khu Quang Phúc Lý."
Quang Phúc Lý sao? Theo như bà biết thì khu vực này vốn là nơi ở tự phát của những người nghèo tự miền quê hay tỉnh thành khác dọn vào nơi thành thị này kiếm tiền. Những người này thật sự khiến bà khó tin tưởng vì biết đâu họ chỉ lợi dụng lòng thương cảm của con gái bà để được vào đây, lỡ như làm gì bất lợi cho gia đình này thì....
"Tôi nghe con bé bảo xe nhà chúng tôi không cẩn thận va phải cậu? Chã lẽ đây là yêu cầu bồi thường mà cậu muốn từ con bé sao?"
"...." Minh Vũ im lặng, cậu không muốn đáp lại vì suy nghĩ định kiến của giới người giàu với bọn họ như thế nào cậu đã quá rõ.
Thấy mẹ mình có vẻ không thích Minh Vũ, đã vậy còn nói những lời như vậy, chả khác gì đang trực tiếp nói cậu ấy dụ dỗ cô, cô tiến tới ngồi sát mẹ mình nũng nịu:
"Mẹ, đừng nghi oan cho cậu ấy, là con tự ý đề ra đó, thậm chí còn tự ý đi gặp cha mẹ cậu ấy để đề nghị nữa đó, cậu ấy hòan toàn không biết gì"
"Con! Từ khi nào mà không coi ý kiến của mẹ ra gì rồi hả?" bà vốn định tối nay sẽ xem xét người con gái giới thiệu xem thích hợp hay không rồi mới quyết định nhận hay không, không nghĩ con gái bà lại tiền trảm hậu tấu thế này....bà đánh thở dài một tiếng rồi nhìn Minh Vũ:
"Thôi được rồi, cậu cứ ở lại căn phòng của người giúp việc cũ, còn công việc chi tiết thì một lát lên phòng làm việc của tôi ở góc cuối lầu hai, tôi sẽ nói chi tiết"
Minh Vũ đứng thẳng người gật đầu tỏ ý đã rõ. Mẹ cô đặt tách trá xuống bàn rồi đứng khỏi ghế:
"Con đưa cậu ta nhận biết xung quanh cho quen đi, rồi nghỉ ngơi sớm ngày mai còn đi nhận lớp."
Linh Nhi mỉm cười nhìn mẹ:"con biết rồi ạ!"
Đợi mẹ rời khỏi, Linh Nhi quay sang nhìn Minh Vũ từ nãy đến giờ vẫn im lặng quan sát cô. Linh Nhi đi đến gần rồi bảo:
"Đi theo mình"
Cô đưa cậu đến căn phòng cho người giúp việc. Do nhà Đàm gia có điều kiện nên tất nhiên điều kiện sống cho người giúp việc cũng tốt hơn hẳn gia đình khác. Nó là căn phòng nằm dưới tầng trệt, được xây sát cạnh cầu thang. Nội thất bên trong thì khỏi phải bàn, do họ phải ở lại cùng gia đình Đàm gia 24/24 nên gia chủ cho họ nội thất khá đầy đủ, nào là giường êm nệm ấm, còn có cả TV và điều hòa, bên trong còn có phòng vệ sinh riêng. Linh Nhi đưa cậu đến cửa, chỉ tay vào trong:
"Đây là phòng của cậu, nếu có gì không quen cứ tìm mình, mình sẽ giúp cậu"
Từ Minh Vũ gật đầu. Trước khi cậu đóng cửa Linh Nhi nói khẽ với cậu:
"Minh Vũ, bây giờ cậu đã hoàn toàn thoát khỏi họ rồi...từ giờ hãy vui vẻ sống cuộc đời của cậu, đừng vì người không đáng mà lãng phí tình cảm nữa, được chứ?"
"...." cậu thật sự đã giải thoát rồi sao? Chính người con gái xa lạ này đã giúp cậu trong thời gian ngắn từ địa ngục bóng tối mà đi đến ánh sáng tương lai. Cậu trông thấy ở cô sự động viên, sự lo lắng, như để cô gái nhỏ trước mặt yên tâm cậu đã gật đầu với cô.
Khi Linh Nhi rời đi, cậu mới đóng cửa lại, cơ thể run rẩy ngồi tựa lưng lên cửa, tay ôm lấy mình.
Thoát thật rồi! Cậu thật sự giải thoát rồi!
Sau bao năm chịu đựng, cuối cùng đã có người đưa cậu đi, sự vui mừng làm cậu chực trào nước mắt. Cậu khóc nhưng lại cố cắt chặt môi ngăn không cho phát ra tiếng động. Cậu khóc vì chiếc l*иg giam cầm tự do kia cuối cùng đã biến mất, biến mất thật rồi...
Linh nhi vốn chưa rời đi, cô tính quay lại hỏi cậu có đói không để cùng mình vào bếp ăn. Không nghĩ lại nghe thấy âm thanh này....trong lòng cô có chút đau xót cho con người này. Nhưng cô không muốn phá vỡ không gian riêng tư của Minh Vũ nên lặng lẽ rời đi.
Một lúc sau hai người họ đã có mặt trong phòng làm việc của mẹ cô. Bà ấy nhìn cô rồi lại nhìn Minh Vũ một lúc mới nói rõ nhiệm vụ:
"Do tôi chưa biết khả năng làm việc của cậu tới đâu nên tháng đầu tiên lượng công việc sẽ nhiều gấp đôi để thử năng lực của cậu. Nhiệm vụ thứ nhất: bắt đầu ngày mai cậu phải dậy sớm chuẩn bị thức ăn, khẩu phần bốn người. Thứ hai: đưa rước con tôi đi học. Xong thì về nhà chăm sóc cắt tỉa cây ngoài vườn. Thứ ba: dọn dẹp cả căn biệt thự này hai lần một ngày"
"...." mẹ cô đang làm gì vậy? Với một người trạc tuổi con mình mà bà lại giao nhiều việc không ngớt hơi tay cho cậu ta thế sao? Cô nhanh chóng vòng qua bàn nắm cánh tay mẹ làm nũng:
"Mẹ à, 2 lần một ngày có phải hơi quá không. Theo con thấy...cứ dọn là nó lại dơ lại thôi. Thay vì vậy thì làm 1 lần vào cuối ngày không phải tiện hơn à?"
Bà ngước nhìn con gái mình đang cố giúp đỡ cho cậu bé này mà khó chịu. Chỉ mới gặp mặt 1 ngày mà nó đã làm con bà ra mặt giúp đỡ, giờ đây còn đi thuyết phục nói lí với bà, thật sự con người nó có tốt như thế?
Do Linh Nhi cứ lay lay tay bà suốt cả một buổi nên bà đành thõa hiệp. Linh Nhi đạt được mục đích liền vui vẻ lén nháy mắt với Minh Vũ như muốn nói cô vừa làm việc tốt giúp cậu đấy!
Minh Vũ không biết tại sao khi gặp cô bé này lại khiến anh nhiều lần mất kiểm soát. Như giờ phút này anh lại cảm giác tim mình có chút dao động nhanh, có lẽ...anh bị bệnh rồi đi?