Cấm Chỉ Tới Gần

Chương 3 :

Không nghĩ tới lại có thể gặp mặt trong trường hợp như vậy.

Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn Tần Di, đôi mắt của cô ấy đen nhánh và sâu hút, nhưng lại vô hồn và trỗng rỗng.

Không hỉ, không bi. . . Như thể toàn bộ linh hồn không tồn tại mà chỉ còn lại thể xác. Mục Hiểu Hiểu mấp máy môi, còn chưa kịp nói cái gì, Tần Di đã xoay đi, bóng lưng tràn đầy hiu quạnh và tối tăm, xe lăn chuyển động, một mạch rời đi, ánh sáng xung quanh giống như cũng theo đó mà nhạt dần.

Mục Hiểu Hiểu ngẩn ngơ nhìn.

Cô đã gặp qua muôn hình vạn trạng các "Bệnh nhân" có vấn đề.

Rối loạn trầm cảm nặng, rối loạn lo âu, bệnh tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực. . .Biểu hiện của mỗi người đều bất đồng.

Mục Hiểu Hiểu am hiểu nhất là thông qua mắt thám thính tâm tình của đối phương, giống như một thiếu nữ mười bảy tuổi bị trầm cảm nặng được cha mẹ dẫn tới trước đây, cha mẹ cô bé lo lắng sốt ruột, nói cái gì con gái mình cũng cự tuyệt và tách biệt với thế giới bên ngoài, ai nói cái gì cũng không đếm xỉa tới, Mục HIểu Hiểu nhìn ánh mắt của cô bé này, phát hiện trong mắt đều là ủy khuất, mỗi ngày lại mỗi ngày từ từ khai mở, để cô bé từng bước từng bước mở rộng cửa lòng mình, nói ra khúc mắc, cuối cùng đi ra được; còn có cái loại tinh thần phân liệt, tuy rằng quá trình khiến Mục Hiểu Hiểu vò đến gần như hói đầu, đóng các vai khác nhau để cùng đối phương câu thông, nhưng trải qua thời gian dài, cuối cùng cô cũng có thể đối thoại với đối phương.

Mà Tần Di. . .

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy trong mắt cô ấy là một vùng tịch mịch, không có bất luận cái gì cả.

"Tiểu thư, thế nào đi ra ngoài lại mặc ít như vậy? Có lạnh hay không? Vẫn còn muốn uống cà phê sao?"

Một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa, bà ăn mặc đơn giản nhưng cũng không kém phần tinh xảo, bộ váy màu đen, khuôn mặt phúc hậu nhìn qua cho người ta cảm giác rất thân thiệt, bà khom người hướng về phía Tần Di vẻ mặt hiền hòa cười, mặc dù luôn luôn nói chuyện không nhận được sự đáp lại của đối phương, giống như đang độc thoại, thế nhưng miệng của bà cũng không có dừng.

"Con ngại nhà đông người, nên dì cho bọn Tiểu Thúy đi nghỉ rồi, không ai quấy rầy con rồi, có muốn đàn dương cầm hay không? Khúc lần trước tên là gì nhỉ? Giai điệu của màn đêm, đặc biệt êm tai."

"Ngày hôm nay dì dự định kêu bọn Tiểu Vương dọn cái sân một chút."

"Tiểu thư, con___"

Bà nói còn chưa dứt lời, bị Mục Hiểu Hiểu đứng ở cửa hấp dẫn tới, Mục HIểu Hiểu hướng bà mỉm cười, đang muốn lên tiếng, chợt nghe thấy người phụ nữ trung niên kia kinh ngạc che che miệng: "Nha đầu thật xinh đẹp."

Mục Hiểu Hiểu: . . .

Nha đầu xinh đẹp cuối cùng được mời vào nhà.

Mục Hiểu Hiểu cũng biết rõ người trước mắt này, chính là người hầu chiếu cố vị đại tiểu thư này từ nhỏ đến lớn trong miệng Liễu Ngả Văn cũng là người duy nhất có thể tới gần Tần Di - dì Tống.

Dì Tống đối với thân phận của Mục Hiểu Hiểu cũng rất lấy làm ngạc nhiên, bà nhiệt tình rót trà: "Trước đó tiểu Liễu nói sẽ có một bác sĩ tâm lý tới, không nghĩ tới chính là con, thế nào còn trẻ như vậy a? Không tệ không tệ, tuổi trẻ tài cao."

Trên người bà toát lên vẻ giản dị chất phác khiến Mục Hiểu Hiểu nhớ đến lão nhân yêu thương cô khi còn nhỏ của mình, tâm tình cũng vì đó mà thả lỏng hơn rất nhiều, ngồi xuống ghế sa lon cùng Tống tẩu nói chuyện phiếm: "Không dối gạt ngài, con là nhân kỳ nghỉ hè ra ngoài tìm việc làm thêm, vừa lúc nhận được công việc này."

"Là sinh viên? Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Vâng, 20 rồi."

"Aizz, thật trẻ tuổi a." Tống tẩu tươi cười như hoa, "Có muốn ăn điểm tâm ngọt không? Dì vừa mới nướng xong, tiểu thư con bé không ăn, con nếm thử một chút ha?"

Đối với những tín đồ ăn uống mà nói, còn gì vui vẻ hơn khi được thưởng thức món điểm tâm thơm ngào ngạt mới ra lò trước khi làm việc? Tay nghề của dì Tống phi thường tốt, ngon hơn nhiều so với điểm tâm cô mua, vừa mềm vừa bùi, vừa cho vào miệng mùi thơm lan ra khắp khoan miệng.

Mục Hiểu Hiểu ăn chẳng hề câu nệ, cùng dì Tống rất vui vẻ.

Dì Tổng từ khi bước vào Tần gia cho tới nay, bà vẫn mang theo Tần Di, xem giống như con của mình vậy. Trước đây, trong nhà cũng tới không ít bác sĩ tâm lý, đừng nói là tiểu thư, ngay chính là bản thân bà cũng đều quen lười phản ứng, một đám ông cụ non, nói cái gì nấu canh gà, giọng điệu trầm bổng, cũng có ôn nhu, nhưng giống nhau đều là không chịu đựng được sự lạnh lùng bạo lực của Tần Di, sau mấy lần gặp trở ngại, chống đỡ không được mấy ngày.

Cô gái trước mắt thoải mái hào phóng, sạch sẽ hoạt bát, có một loại khí chất đặc biệt, bà rất thích.

Mục Hiểu Hiểu không chút ngần ngại khen ngợi, "Tay nghề của dì Tống thật tốt, ăn quá ngon."

Bên miệng của cô còn dính bơ, hai má nhét đầy thức ăn giống như là con hamster nhỏ rất khả ái.

Bà nở nụ cười, nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu trên dưới đánh giá.

Hiểu Hiểu rất đẹp, là đẹp theo kiểu tuổi trẻ không chút kiêng kỵ, mi thanh tú, da trắng noãn, môi căng hồng, cả người giống như mang theo ánh sáng, đặc biệt là đôi mắt kia, thần thái phấn chấn, làm cho người khác nhìn thấy không kìm được mà tới gần.

"Haizz ~ "

Không nhịn được, bà thở dài, Mục Hiểu Hiểu nhìn hỏi, "Làm sao vậy?"

"Con. . . Hiểu Hiểu, tiểu thư nhà dì, con bé trông chỉ lạnh lùng một chút, không dễ gần gũi, kỳ thực trước đây con bé không phải như thế."

Dì Tống mới chỉ cùng Mục Hiểu Hiểu trò chuyện một hồi mà thôi, đối với cô gái này bà rất có hảo cảm, nhưng bà cũng biết rõ tiểu thư nhà mình là cái dạng gì, các chuyên gia hay giáo sư của trước đây, người nào người nấy khi tới điều ý chí chiến đấu đầy mình rồi lại ủ rũ cúi đầu rời đi, nhất là mấy tháng gần đây, tới trung bình cũng không thể lưu lại đủ một tuần, bà mong muốn cô bé này có thể lưu lại đây một thời gian.

Mục Hiểu Hiểu nở nụ cười, nghịch ngợm chớp chớp mắt với bà: "Con sẽ cố gắng ở lâu vài ngày."

Ở lâu vài ngày.

Là nguyện vọng mộc mạc cỡ nào a.

Trên lầu, Tần Di vẫn ngồi trên xe lăng đôi mắt rủ xuống, đem đối thoại đầy ấm áp ngọt ngào của một già một trẻ dưới lầu thu hết vào đáy mắt.

*******

Mục Hiểu Hiểu không có vội vã cùng Tần Di câu thông, mà trước tiên cùng Tống tẩu hàn huyên nói chuyện phiếm, sau đó quan sát để quen thuộc với cái nhà này.

Căn biệt thự tổng cộng có ba tầng.

Đi vào tầng thứ nhất chính là phòng khách lớn, toàn bộ nội thất đều làm bằng gỗ lim Trung Quốc, ngọn đèn được thiết kế tương đối khéo léo, sẽ không làm cho gian phòng hiện ra vẻ xám xịt tối tăm.

Trang trí cũng rất tinh xảo tao nhã, bình sứ ngọc thạch, chén tơ vàng tô điểm mười phần quý khí, tranh cảnh sơn thủy ngay chính giữa phát ra từ nét bút của người nổi tiếng, hai bên trái phải lần lượt là ban công, phòng trà, nhà bếp nhà ăn, tầng hai là thư phòng, phòng nghỉ, phòng thể hình còn có phòng cho khách, cô được dì Tống dẫn đi qua thư phòng, chằn chịt tràn đầy sách dưới nền ánh sáng.

Nghe nói tầng hầm là ga ra, chuyên để đậu siêu xe của Tần Di.

Bên trong ngoài Tần Di mua ra thì rất nhiều đều là ba cô ấy tặng cho cô ấy.

Chỉ là hiện nay, đều không cần dùng.

"Tầng ba tận lực không nên đi lên." Dì Tống tỉ mỉ căn dặn, "Tiểu thư không thích bị người khác quấy rầy."

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, ngoan ngoãn đứng phía sau bà, cô vừa rồi nhìn đến người hầu lục tục vội vã làm việc, tất cả đều phi thường quy củ, không một ai ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

Dì Tống đối với cô gái lễ phép có thừa này phi thường có hảo cảm: "Con đã tới đây, có chuyện gì có thể nói với dì, cứ từ từ, không cần gấp gáp."

Mục Hiểu Hiểu đối với ba chữ "Cứ từ từ" này liền ngầm hiểu.

Đại gia tộc, Mục Hiểu Hiểu trước đây chỉ nhìn thấy trên ti vi, chân thật tiếp xúc qua vẫn là lần đầu tiên.

Đến sau cùng, Mục Hiểu Hiểu hỏi dì Tống lịch trình sinh hoạt hằng ngày của Tần Di, bà sau khi nghe xong thở dài: "Thân thể của tiểu thư càng ngày càng không xong, không thích gặp người, cho nên các cô ấy làm xong việc của mình rồi liền về nghỉ ngơi, giống như nếu không có chuyện gì thì cũng không cần đến, trong nhà bình thường đều vắng vẻ chỉ có dì với con bé."

Mục Hiểu Hiểu nghe vậy gật đầu, ngày đầu tiên, cô ở đây án binh bất động quan sát, cô phát hiện Tần Di rất ít ra khỏi phòng, thỉnh thoảng mới ra ngoài, nhưng cũng chỉ là đi đến trong sân nhìn hoa cỏ đến xuất thần.

Tần Di thay một bộ trang phục ở nhà màu trắng ngồi trên xe lăn, chất vải mỏng manh tôn lên đường cong yểu điệu, lả lướt hấp dẫn, tà dương rực rỡ chiếu xuống trên người cô ấy, làn da trong suốt, trắng không tì vết.

Cô ấy không nói lời nào, cũng sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Người làm thỉnh thoảng đi ngang qua thấy cô ấy, đều cúi đầu cũng kính kêu một tiếng "Tiểu thư", sau đó vội vàng rời đi.

Mà qua quá trình quan sát của Mục Hiểu Hiểu, người duy nhất có thể khiến cho Tần Di câu thông với bên ngoài chỉ có thể là dì Tống.

Là sự ăn ý bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn, dì Tống giống như có thể từ trong ánh mắt của Tần Di nhìn ra cô ấy muốn cái gì.

Lúc nào nên đưa nước; lúc nào phủ thêm áo khoác; lúc nào giúp cô ấy rửa mặt. . .

Mà Tần Di giống như là con búp bê vải xinh đẹp được dựt dây vậy, bất kỳ cái gì cũng không thể khơi dậy nổi hứng thú của cô ấy.

Mục Hiểu Hiểu nhiều lần muốn nói chuyện với Tần Di, nhưng cô ấy căn bản không cho cô có cơ hội này, thậm chí cô vừa mới mỉm cười nhìn cô ấy, mà đáp lại chính là bóng lưng kháng cự.

Tần Di cự tuyệt câu thông.

Cự tuyệt tất cả mọi vật mọi chuyện bên ngoài.

Cô ấy đem mình nhốt lại trong vùng cấm, không cho bất cứ người nào đến gần.

Thật sự không còn cách nào, buổi tối, Mục Hiểu Hiểu lôi kéo dì Tống trò chuyện xin giúp đỡ: "Đại tiểu thư quá chống cự không chịu phối hợp."

Dì Tống theo bản năng bao che cho con mình, "Tiểu thư nhà dì trước đây không phải như thế, rất ôn nhu rất săn sóc."

Mục Hiểu Hiểu thở dài, khẩn cầu nhìn bà: "Con cảm giác ngài có thể nhìn thấu suy nghĩ của chị ấy."

"Dù sao cũng là chăm sóc bên cạnh con bé từ nhỏ đến lớn." Tống tẩu trong mắt chứa đầy yêu thương: "Con bé thực sự là đứa trẻ rất tốt."

Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Nhưng chị ấy hiện tại không phối hợp, vừa thấy con liền quay xe rời đi, con cần giúp đỡ, dì Tống."

Dì Tống nhìn cô.

Giúp thế nào?

Ít nhất, Mục Hiểu Hiểu cần phải biết được Tần Di rốt cuộc nghĩ gì.

"Chị ấy mỗi lần nhìn qua đều rất lãnh đạm, hầu như đều ở trạng thái nghiêng đầu, ít nhất để cho con có thể nhìn được ánh mắt chị ấy một chút, cảm nhận tâm trạng của chị ấy."

Mắt là cửa sổ tâm hồn.

Lời này một chút cũng không giả.

Mắt là ngũ quan biết nói chuyện nhất, nó có thể nói ra lòng người.

Mục Hiểu Hiểu phi thường am hiểu đọc mắt người.

Lần trước nhìn thấy tịch mịch, lần này nhất định phải nhìn ra được chút gì đó.

Một già một trẻ cứ như đã định mà bắt đầu câu thông và phối hợp.

Cô từ dì Tống lấy được tin tức, mỗi ngày lúc ánh mặt trời tốt nhất, bà sẽ đẩy Tần Di vòng quanh trong sân, hít thở không khí trong lành.

Tần Di vẫn y như mọi ngày, được bà đẩy đến trong sân, cô ấy ngồi trên xe lăn, ngơ ngẩn nhìn lá cây từng chiếc từng chiếc rơi xuống.

Đó là thời gian cô ấy ra khỏi phòng dài nhất.

Thích hợp để quan sát nhất.

Mục Hiểu Hiểu sớm đã mai phục, đội mũ lưỡi trai, giả vờ đang trồng hoa trong vườn, lúc mới bắt đầu cô trồng hoa nhổ cỏ ở phạm vi xa cửa một chút, dần dần, thời gian trôi qua, cô từng chút từng chút xê dịch đến gần chỗ Tần Di hơn.

Một bước, hai bước. . . Gần hơn một chút.

Đừng nói là Mục Hiểu Hiểu, ngay cả dì Tống đẩy Tần Di đều có chút khẩn trương, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Để làm cho giống như thật.

Hầu như cả quá trình Mục Hiểu Hiểu đều cúi đầu, ra sức làm cỏ, mồ hôi trên trán theo sóng mỗi trượt xuống, gương mặt phơi dưới ánh mắt trời làm cho phiếm hồng.

Cuối cùng.

Cũng đến được vị trí quan sát tuyệt vời.

Sẽ không quá gần, cũng sẽ không quá xa.

Chỉ có thể, gần đến có thể thấy rõ biểu tình của Tần Di, xa đến sẽ không làm Tần Di biết cô là cố ý đến gần.

Tim đập có chút nhanh, từ từ. . . Mục Hiểu Hiểu chậm rãi ngẩng đầu, cô không dám ngay lập tức quay đầu qua, mà đầu tiên là làm bộ lơ đãng nhìn khóm hoa bên cạnh, mũ vừa khéo rơi xuống đất, cô nghiêng người nhặt, thuận thế ngẩng đầu lên.

Ngay một khắc đó.

Mắt Tần Di chuyển qua đây, đối diện với ánh mắt của cô.

Toàn bộ cơ thể của Mục Hiểu Hiểu cứng đờ, có một loại cảm giác chật vật khi cố gắng ẩn trốn nửa ngày trời lại bị đối phương sớm đã phát hiện ra.

Đôi mắt đen kịt mà thâm thúy của Tần Di, cho người ta cảm giác áp bách nặng nề, lại mang theo khí tràng cường đại của người chủ.

Trạng thái của hai người chính là vô cùng tương phản.

Đôi mắt Mục Hiểu Hiểu như là những viên đá quý đính trên hoa, trong suốt đến chói mắt, tràn đầy hơi thở tuổi trẻ.

Đối diện với nhau bất quá chỉ trong phút chốc, có gió thổi qua, mùi hoa tràn ngập, nhẹ nhàng phất qua mái tóc dài của Tần Di, cô ấy di chuyển xe lăn, chuyển hướng, chậm rãi rời đi.

Lúc này dì Tống không cần phải đẩy Tần Di, bà gấp rút không thể chờ được mà quay đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, tràn đầy chờ mong hỏi: "Thế nào, đọc hiểu cái gì? Tiểu thư thế nào? Dì thấy con bé nhìn chằm chằm con rất lâu, là có ý gì?"

Có ý gì?

Mục Hiểu Hiểu lau lau mồ hôi trên trán, bình tĩnh nói: "Toàn thân chị ấy đều hiện ra bốn chữ."

Mắt dì Tống sáng lên: "Bốn chữ gì?"

Mục Hiểu Hiểu: "Chớ gần bố mày."

Dì Tống : . . .