Hai tiếng trước khi nó ra đi, tin tức nó là con gái được đưa lên bìa tạp chí. giới truyền thông lẫn chính trị lập tức thừa cơ hội niêm phong cả cung điện Ngô gia. Đây là kế hoạch do nó sắp đặt nên tất cả mọi chuyện đã đâu vào đấy trước khi công bố sự thật này.
Người giúp việc của Ngô gia đều được phát lương và cho về quê, chỉ để lại năm cô hầu và bà quản gia thân cận nhất của cha mẹ nó. Ông bà Ngô cũng rất sửng sốt khi nó làm vậy nhưng chưa kịp phản đối đã bị nó đưa đến Lâm Tự Cảnh. Tất nhiên cả hai cũng không biết đến việc này.
Ông bà nội, ngoại cũng được nó đưa về quê tạm lánh, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, sẽ lập tức đưa mọi người trở lại.
Cùng với ba anh em và Ngọc Ly, Nhật Phong, nó mua toàn bộ cổ phần còn lại của bảy công ty, đoán chắc khi sự thật công bố, cổ phần sẽ rớt giá trầm trọng, nó sẽ có nguy cơ phá sản và những kẻ khác sẽ lợi dụng điều đó để mua lại công ty. Mười năm qua đổ bao nhiêu công sức để thành lập công ty, chuẩn bị mọi thứ để chuẩn bị cho ngày này.
Chuyện ở Mafia và D.O.D có phần đỡ lo hơn vì thủ lĩnh có quyền giấu đi giới tính thật, danh tính và thân thế. Hơn nữa, bọn họ không hề có ý định chê bai, khinh bỉ một người con gái. Chính họ đã chấp nhận nó là thủ lĩnh thì dù nó có là quái nhân thì vẫn là thủ lĩnh.
Biết trước cậu sẽ làm loạn nên đã điều động hơn ba trăm thuộc hạ ở Mafia Nhật bao vây Lâm Tự Cảnh, cả một con kiến cũng khó lòng chui lọt. Nó cũng biết, nếu làm vậy cậu sẽ rất hận nó, nhưng thà để cậu hận nó đến tận xương tủy cũng không để cậu chịu khổ cùng. Đây là chuyện của nó, nó sẽ tự giải quyết.
Trở lại với buổi sáng hôm nay, nó rời giường từ rất sớm, lặng lẽ ngắm nhìn rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn, mắt không che giấu được giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Thời gian sắp tới, cả việc hô hấp cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc nghĩ đến cậu. Nhưng nó muốn có một hôn lễ quang minh chính đại với cậu và đây là bước quan trọng nhất và cũng là bước khó khăn nhất.
Lặng lẽ bước khỏi Lâm Tự Cảnh, nó lái xe đến trụ sở chính của công ty, nơi có những con người đang phẫn nộ vì sự lừa dối của nó. Nơi những kẻ tham lam muốn giành lấy Ngô thị này, nhưng Ngô Nhất Thiên nó tuyệt đối không để công sức của họ Ngô tan thành cát bụi.
Mặc kệ bọn người đang hét ầm trước cổng công ty, nó vẫn đường hoàng bước xuống xe, đi thẳng vào cửa chính, xung quanh cả một vệ sĩ cũng không có. Điều này quả thật liều lĩnh, nó có thể mất mạng nếu cứ đi như vậy, nhưng bọn người kia còn chưa kịp động thủ, mười lăm thuộc hạ của Mafia Anh lập tức vây kín xung quanh nó, tạo nên một hàng rào "thịt" vô cùng vững chắc.
Nó tất nhiên là không tránh khỏi kinh ngạc, vốn đã muốn lãnh chịu tất cả nên mới tự thân lái xe đến đây vậy mà bọn người này...
Một người mặc vest xám mang mái tóc vàng nước Anh, kéo nhẹ gọng kính mát xuống, nhìn nó rồi cười hiền :
_Thủ lĩnh, đừng ích kỉ giành đau khổ một mình vậy chứ? - chất giọng tuy có lạnh lẽo nhưng cửu phần thân thiết, nhất phần ấm áp, đôi mắt xanh lam đầy tôn kính nhìn nó.
_Cảm ơn mọi người. - nó cười nhẹ rồi bước đi, tâm trạng hoàn toàn thư thái tựa như chỉ là một chuyện hết sức bình thường, không có gì quan trọng.
Mọi đã thủ sẵn cà chua thối, trứng thối, đậu hủ thối để ném nó, nào ngờ nhìn bức tường thành vững chắc kia cũng phải tự giác lùi về phía sau nhường đường. Ống kính của các nhà báo và những chiếc micro đổ dồn về phía nó, tiếng mỉa mai của bọn người kia bắt đầu rộ lên :
_Đồ lừa gạt.
_Đồ xảo trá.
_Dám giả làm đàn ông suốt hai mươi năm qua. Đúng là xảo trá!
_Mau chết đi, đồ lừa gạt.
_Chết đi. Chết đi.
_Ngô gia cao cao tại thượng hóa ra chỉ là đồ lừa gạt.
_Các người mau biến khỏi đây đi. Lũ lừa đảo!
_........
Rất nhiều, rất nhiều lời mắng chửi, phê bình, mỉa mai như muốn xuyên thủng Đôi Tai Ngoại Cảm của nó, nhưng nó vẫn cương quyết không mang headphone cách âm. Đây thực sự là một quyết định mạo hiểm.
Đứng trong vòng vây của thuộc hạ, nó an toàn đến được cổng công ty, xoay người đối mặt với tất cả mọi người, ánh mắt thâm trầm nhìn những thùng cà chua, trứng lớn, nở nụ cười nhàn nhạt, dõng dạc nói, một chút biểu hiện lo lắng cũng không có :
_Mọi người, tôi chỉ muốn nói rằng, tất cả những thứ mọi người mang đến hôm nay, hãy mang chúng vào phòng họp báo. - nói xong, lập tức xoay người đi vào phòng mở cuộc họp báo, nơi mà phóng viên bu kín, phía trên bục hoàn toàn không có một chiếc ghế nào. Trên đường đi cũng không nhân viên nào cúi đầu chào nó, họ trở mặt cũng nhanh thật.
_Mọi người, cô ta đến rồi. - một anh phóng viên hét to rồi lập tức cả đám máy ảnh chĩa về phía nó, đổ xô đến khiến nó suýt chút ngã nhào.
_Cô hãy nói vài lời cho bí mật động trời này đi.
_Giả nam nhân chắc bên cạnh cô cũng không ít đàn ông đeo bám nhỉ? Họ biết cô là con gái đúng không?
_Cô Ngân Thiên...
Đầu nó hơi choáng váng vì lượng âm thanh quá hỗn tạp, lập tức bước nhanh lên bục, mắt ngước nhìn những người dân ở ngoài cổng đã bước vào, dõng dạc tuyên bố :
_Tôi là Ngô Ngân Thiên, hai mươi năm qua đã lừa gạt mọi người dưới danh nghĩa là anh trai Ngô Nhất Thiên. Bây giờ, tôi muốn công bố sự thật này, thứ nhất là chính tôi trong thân phận con gái sẽ một lần nữa bằng chính tôi đôi tay của mình khôi phục Ngô thị và những công ty khác. Tôi sẽ nhận toàn bộ thách thức, chê bai, oán hận của mọi người, bởi đây là lỗi lầm của tôi và Ngô gia. Nhưng tôi muốn đứa con gái của Ngô gia - Ngô Ngân Thiên gánh chịu toàn bộ những gì cha mẹ tôi đã gây ra. Và tôi hứa, trong bốn tháng tới, toàn bộ công ty dưới sự quản kí của tôi sẽ khôi phục hoàn toàn. Nếu tôi thực sự làm đúng theo lời hứa thì quy tắc : nữ giới không được thừa kế tài sản và thành lập công ty, tham gia chính trị phải lập tức bị xóa bỏ. Thứ hai, lí do vì sao tôi cải nam trang, miễn bàn. Xin cảm ơn.
Nó nói đều đều, không vấp lấy một lời, gương mặt vẫn bình thản tự nhiên đến đáng sợ, đám phóng viên cũng im lặng nghe nó nói hết, đến khi vừa dứt thì bắt đầu ồn ào.
Nó tuy đã nói xong nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi tai ngoại cảm nghe được một tiếng "vυ't" lại không hề né tránh. Bộ vest màu xám sang trọng xuất hiện một dòng nước nhầy màu trắng cam chảy dọc xuống, một quả trứng thối được ném thẳng lên ngực áo nó, tiếng phụ nữ đanh đá vang lên từ phía cửa ra vào :
_Im đi đồ lừa gạt, lại tính xỏ mũi chúng tôi nữa sao?
Phòng họp đang im phăng phắc bởi hành động của người phụ nữa kia thì lại bắt đầu rộ lên thêm, những quả cà chua, trứng, đậu hủ, rau cải lập tức được ném về phía nó. Tiếng phẫn nộ ngày càng lớn, bọn họ ngày càng ném nhiều, bộ vest sang trọng phút chốc đã biến dạng nhưng nó vẫn đứng im như tượng.
Trứng, vỏ trứng nhuộm cả mái tóc của nó, gương mặt cũng toàn chất nhầy của trứng, màu cà chua, rau cải vướng đầy trên tóc. Đám phóng viên vẫn chỉa máy về phía nó bấm liên tục, còn góp công ném đồ vào người nó. Cơ mà những điều đó chẳng khiến nó lùi lại, đôi mắt nhắm lại cảm nhận sự phẫn nộ của bọn họ, một chút phản kháng cũng không. Thuộc hạ của nó nhìn thấy nhưng chưa có lệnh không thể tùy tiện hành động, đành quay lưng đi, trong lòng thầm thở dài : Thủ lĩnh của bọn họ chắc chắn không phải người!!!
Sau khi đã ném hết số "đạn" mang theo lên người nó, bọn phóng viên và dân anti cũng chịu xách dép ra về. Mà toàn thân nó lúc này là hỗn hợp của rau cải, cà chua, trứng.. vô cùng thảm hại, nhưng trên người lại tỏa ra hàn khí bức người.
Bước ra khỏi phòng họp, nó vẫn giữ tình trạng đó đi thẳng lên phòng chủ tịch. Bọn nhân viên, đặc biệt là nữ, thấy vậy liền đưa tay bịt mũi rất rõ ràng, nói như sợ nó không nghe được vậy.
_Thật là thối quá, loại con gái như vậy cũng có trên đời sao? Mau chết cho khuất mắt đi.
Thuộc hạ của nó đứng bên cạnh không hề có tí cảm xúc nào trước sự xúc phạm của cô tiếp tân kia nhưng trong lòng đã nghĩ ra đủ cực hình cho cô ta rồi. Nó vẫn điềm nhiên lướt qua, ánh mắt vẫn cứ nhìn thẳng không hề dao động. Đây là lỗi lầm của nó, nó sẽ không lên tiếng thanh minh bất cứ điều gì. Thay vì dùng lời nói, hành động thì tốt hơn, đó cũng là quan niệm trên thương trường khốc liệt này. Nhưng cứ nghĩ đến đây là gần cuối trong Kế Hoạch Tình Yêu thì khổ bao nhiêu nó cũng chịu.