Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 9: " Món Qùa " thứ 2

Ba thằng điên ý nhầm ba anh chàng với sắc đẹp đốn tim người đi đường và cả cột điện đang tung tăng, nhầm thong thả dạo bộ dưới bầu trời đêm cùng hàng ngàn ánh mắt trái tim bắn hơn cả súng thần công. Dường như lực hút của trái đất cũng không bằng họ -trung tâm vũ trụ với đội hình như sau :

Bên trái là THiên Tự với gương mặt thiên thần, tay xách một chiếc túi nhỏ chứa 30 thanh chocolate thượng hạng. Bên Phải là Nhật Phong với gương mặt lạnh băng, hai tay đút túi, thái độ bất cần đời và .. ở giữa là Nhất Thiên nhà ta với hai tay chéo sau đầu, mắt dòm trăng sao, miệng lúc lắc thanh kẹo chỉ còn 1/3.

_ Bà xã, anh đến thanh thứ tư rồi đấy, không ngán sao? - nó quay sang Tự cười gượng nhưng lại khiến toàn bộ người đi đường xịt cả lít máu mũi, ôi đáng thương. _ Thì sao ?

_ Ăn như vậy , lát làm sao ăn cơm? - Tự hỏi, ánh mắt ngập ý cười nhìn nó, cậu nhìn nó ăn cũng thấy ngán, liên tù tì bốn thanh lớn còn gì.

_ No problem.

_ Cái đó ngon đến vậy sao? - hắn bị ăn bơ riết cũng không nhịn được nữa, thêm vụ cứ xưng ông xã bà xã càng chướng tai hơn. Hắn rõ ràng có thua gì nó đâu chứ, tại sao nó cứ luôn được coi là trung tâm vậy?

_ Ừ. - Lại tiếp tục ăn, không màng tới hắn gương mặt đang tối sầm và đầy vạch thẳng, bị ăn bơ từ đầu đến cuối luôn. " Hai người cứ xưng bà xã, ông xã, gay đấy à? Hỏi thì trả lời có một chữ, bộ nói hai chữ thì cậu lăn đùng ra chết chắc? Cho tôi ăn bơ cũng ít thôi chứ, cả núi như vậy chết tôi thì làm sao? ". Tất nhiên,những lời này hắn chỉ dám gào thét trong đầu thôi chứ nói ra thì bảo đảm xơi kẹo đồng chắc luôn.

Bỗng , nó luồn tay vào túi áo vest rồi lấy ra một đôi găng tay da màu đen khá dài có khóa kéo trông rất găng - tơ . Cả hắn và Tự không hẹn mà đồng loạt mở to mắt, buổi tối mà mang găng làm gì

_ Bà xã định làm gì vậy ?

_ Nhật Phong ! - lơ luôn câu hỏi của Tự, nó quăng vỏ kẹo vào thùng rác trước mặt , giọng nói hơi trầm trầm, lạnh lẽo.

_ Gì vậ..... - chưa kịp nói hết câu, nó kéo tai hắn xuống, cố vặn âm li xuống mức chỉ đủ hắn nghe thấy , điều này khiến Tự cũng như sắp ghen đến nơi rồi. " bà xã, ông xã vẫn còn ở đây nhé, thân mật như vậy rồi coi anh là không khí luôn sao? Tui giận hai người !!!!!! "

_ Tầm 32 tên, 8 tên dùng dao, 3 tên dùng kiếm, 10 tên dùng gậy, tên cuối cùng dùng võ. Tất cả cao trên 1m80, nặng 60 kg. - chất giọng trầm trầm , đều đều, kèm theo chút nóng cùng hương chocolate phả vào tai hắn khiến cơ thể hắn bất chợt có điện chạy xẹt qua , lông tơ ở tai cũng dựng đứng lên." Cái cảm giác này trước giờ chưa từng có cơ mà , không lẽ mình cũng có vấn đề. Không không không thể có chuyện đó được? Chắc là do trời lạnh quá thôi" ( anh trai, đang tháng 2 đó anh, lạnh nỗi gì ). Còn đang ngơ ngẩn, chưa kịp tiếp thu hết lời của nó thì từ trong con ngõ họ đang đi xuất hiện bọn côn đồ lao ra chặn đường.

_ Này mấy chú, có tiền không cho bọn này mượn một ít đi. - Tên cầm đầu, theo nó miêu tả là không dùng vũ khí lên tiếng bỡn cợt. Lúc này hắn mới choàng tỉnh, đưa mắt " đếm " thử. " Chết tiệt, vừa đủ 32 hai thằng, hung khí chúng mang theo cũng giống như cậu ta nói không sai một li. Ngô Nhất Thiên, rốt cuộc thì cậu là con người như thế nào ? "

_ Cho tôi thấy Bloodthirsty là như thế nào đi !  - quay sang bọn chúng, nó nhếch môi khinh thường - nếu tôi nói không có thì sao ?

_ Chú em , chú học trường TN mà không có tiền sao, có thằng ngốc mới tin ấy , hahahaha... - cả đám cười rũ rượi khiến người đi đường lập tức chạy khỏi đó dù có luyến tiếc trai đẹp đến mức nào đi chăng nữa. Cẩn thận cái mạng của mình còn hơn.

_ Vậy có tên thông minh nào cho một kẻ không quen biết mượn tiền không? Chắc hẳn IQ của anh cũng rất cao, tôi đoán nhé chắc là 1 thôi, vì những kẻ ngu thường hay dùng sức mạnh của mình để làm những chuyện vô bổ mà không thèm động não một tí . - nói xong , ánh mắt của nó khẽ liếc sang phía Thiên Tự chan chứa ý cười. Nụ cười của bọn kia tắt hẳn, chúng nghiến răng ken két rồi lao vào nó, nếu để ý kĩ sẽ thấy có 20 tên lao vào nó, 10 tên ở chỗ hắn nhưng phía Tự lại chỉ duy nhất hai tên. Nó đương nhiên không tham gia, cứ hễ tên nào lao tới nó lại trốn sau lưng Tự và hắn, thậm chí có tên vừa lao vào nó đã túm lấy hắn ra mặt còn bản thân lại ung dung dựa tường và..ăn kẹo. Tiếng đánh nhau, tiếng gậy gộc, ánh sáng phản chiếu từ những con dao sắc bén, âm thanh xương gãy liên tiếp, tiếng hét thất thanh của bọn côn đồ khiến nó thích thú vô cùng. Hai tay đút túi quần , lưng dựa hẳn vào tường, mắt tiếp tục dán lên những vì sao, miệng lúc lắc thanh kẹo chocolate thứ năm.

Tự lại luôn luôn hét lên mỗi khi có tên nào lao vào nó : " bà xã cẩn thận !" , câu nói của cậu khiến nhiều tên đang đánh chợt dừng lại, nhìn quanh quất xem " bà xã " của cậu đang ở đâu, cái nhếch môi của nó dần trở thành nụ cười hoàn chỉnh và mỗi lúc lại chuẩn hơn. Hắn lại cảm giác máu dồn lên tới não, nó là thủ lĩnh của D.O.D cơ mà, tại sao lại không tự đánh , mỗi lần có kẻ đánh nó là lại túm cổ hắn sang làm bia đỡ đạn khiến hắn suýt bị đánh trúng mấy lần, nếu không phải là thủ lĩnh của Shadow có lẽ hắn bị nó làm cho chết luôn rồi, lẽ nào lí do khiến nó không ra mặt lại là tên ngốc kia ư ? Nhưng thật sự là rất quá đáng mà, còn thản nhiên ăn kẹo nữa, nếu không phải vì cái nhiệm vụ phải bảo vệ nó mà ông bố già giao cho hắn tuần trước , có lẽ hắn đã tự ay kết liễu nó luôn rồi.

_ Ra đi, ngươi không sợ muỗi chích thì ta cũng không muốn hỏng tai vì tiếng đập muỗi bép bép của ngươi đâu.

_ Qủa nhiên là thủ lĩnh của D.O.D có khác nhỉ, tai cũng nhạy hơn người thường. - cái bóng đen bước ra khỏi bụi rậm bên vệ đường, tay cầm một khẩu súng CZ 75 chĩa về phía nó , nhưng đáp lại cái bóng đen đó là sự hờ hững: mắt vẫn dán lên trời, miệng vẫn ăn gần hết thanh kẹo thượng hạng, tay chân không hề có ý định nhúc nhích, thậm chí vẻ lo lắng cũng chẳng thể khiến gương mặt băng tuyết ngàn thu của nó xuất hiện một cái nhíu mày.

_ Không dám , chỉ tại có kẻ khiến tai tôi ngứa ngáy muốn gây chú ý quá nhiều như ngươi thôi. Nhưng ngơi có chắc muốn giết ta không? Bằng khẩu CZ 75 đó ? - sự bình tĩnh và hàn khí bức người của nó khiến hắn cảm giác như đang nhìn thấy Thần Chết vậy, hơi khựng bước, nụ cười trên môi cũng chợt giảm đi phân nửa, tay cầm súng ướt át lạ thường , chảy mồ hôi tay rồi. Hắn như không tin vào mắt mình , gương mặt nó như đang che giấu một cái bóng với áo choàng đen dài, đôi mắt màu khói lạnh lùng nuốt chửng màu đen của bóng đêm, xung quanh tỏa ra sát khí có thể bóp nghẹn hơi thở của người cách đó 10 mét. Chân hắn run khẽ, tay cầm súng cũng chợt lỏng ra , mồ hôi trên trán cũng gần như tắm rồi, trong lòng hắn lại luôn gào thét : " bóp cò đi, chỉ cần bóp cò ngươi có thể trở thành kẻ mạnh nhất khi giết cậu ta đó . Chỉ cần kéo tay một lần ngươi sẽ giết chết được cậu ta, rất dễ dàng mà, LÀM ĐI " nhưng cơ thể hắn dường như chẳng thể di chuyển lấy một mi li mét. Nó bất chợt nhếch môi một cái thật nguy hiểm, cái nhếch môi ấy khiến hắn khẽ rùng mình, nhắm mắt đểnxua đi nỗi sợ hãi, hắn đưa súng lên toan bắn thì ....

.

.

.

.

Nó ..nó biến mất rồi....không thể nào, chỉ một cái chớp mắt còn chưa được một giây cơ mà, nó không thể đi nhanh như vậy được. Bất chợt , một cảm giác lạnh lạnh , nguy hiểm chạm vào thái dương bên phải của hắn , nếu không nhầm thì cảm giác đó là..SÚNG . Một giọng nói lạnh lẽo tràn vào tai hắn, lấn hết dũng khí ban đầu.

_ Một sát thủ không bao giờ được rời mắt khỏi con mồi của mình dù chỉ một giây. Hãy cảm thấy vinh dự khi ngươi chết bởi khẩu Glock đáng yêu của ta. Mang theo cái tên này xuống địa ngục đi: SÁT THỦ THỜI GIAN.

ĐOÀNGGGG

PHỊCH

Sau tiếng súng xé toạt cả tiếng đánh nhau của hai anh chàng kia, thân ảnh áo đen ngã xuống đất cùng dòng máu đỏ thẫm, tanh tưởi hòa lẫn vào gió đêm khiến ánh trăng cũng như khó chịu theo, một đám mây cuốn đi ánh sáng rừng rực vàng cả một bầu trời . Nhẹ nhàng nhặt khẩu súng lên, nó mỉm cười nhẹ :

_ Mượn nhé ! - rồi thảnh thơi bước về chỗ cũ, trở lại trang thái ban đầu. Đúng lúc này , cả hắn và Tự cũng vừa bươc ra sau khi dẹp xong , nhìn thấy cái xác và khẩu súng trên tay nó , Tự hoảng hốt lao đến lật tay chân nó lên xem tới xem lui, riêng hắn trân trân nhìn cái xác : " Thái dương xuất hiện rãnh lớn, xung quang có vết cháy xém tròn tròn. Nhất định là hắn bị bắn ở cự li gần, dí súng vào đầu . Có vẻ khẩu này là GLOCK, khẩu khó xơi trong hàng loạt súng mà sát thủ dùng và không một sát thủ nào dùng khẩu này trong nhiệm vụ , giá của nó không phải là nhẹ đâu đa. Cậu ta dùng nó để giết hắn sao? PHÍ QUÁ "

_ Bà xã không sao chứ , có bị thương không, sao lại cầm súng,của bà xã sao? Còn hắn tại sao lại bị giết vậy, là bà xã giết hở? - Tự hỏi, mắt khẽ liếc cái xác , mắt ánh lên một nỗi kinh hoàng cùng nghi hoặc, cố giữ gọng nói tự nhiên nhất có thể. Đáp lại Tự là khẩu súng CZ 75 đặt lên ngay thái dương cậu, một giọt mồ hôi trượt dài xuống má , nó ngây ngô trả lời nhưng khẩu súng vẫn không hạ xuống :

_ Không, một ân nhân đã giúp bà xã, còn cái này là.. Một Món Qùa.