Sau khi rời khỏi quán cà phê, Lâm Thanh Yến bắt xe buýt trở về chung cư thu dọn hành lý, đồ đạc của cậu không nhiều, chưa đến một tiếng đồng hồ cậu đã dọn xong xuôi, ngoài đồ dùng hằng ngày với vài bộ quần áo ra, thì những thứ còn lại chỉ có một chồng sách.
Vài quyển tài liệu giảng dạy tham khảo, còn có sách bài tập, đều là những quyển sách dùng để ôn thi đại học. Trong kí ức của cậu, mặc dù khi đó cậu đã thôi học đã hai năm rồi, nhưng vẫn luôn không từ bỏ việc học hành, bình thường ngoài việc làm thêm kiếm tiền ra, thì cậu luôn sắp xếp ít thời gian để học tập.
Mặc dù sau này cũng không tham gia thi tuyển vào đại học như ý nguyện để trở thành một sinh viên.
Điều này đã trở thành điểm yếu cho những antifan nắm thóp cậu, luôn chế giễu cậu học vấn không sâu rộng, nói rằng cậu học lực thấp không có văn hóa, phẩm chất cũng kém, loại người mù chữ này hoàn toàn không xứng đáng làm thần tượng, sẽ làm hư trẻ nhỏ.
Lâm Thanh Yến đem toàn bộ số sách đó bỏ vào va li, rời khỏi chung cư không chút lưu luyến.
Cậu không có nơi nào để đi, trước đây cậu thuê một căn phòng rất nhỏ trong một ngôi nhà đổ nát nào đó, chỉ có phòng ngủ và nhà vệ sinh, tiền thuê một tháng là vài trăm tệ.
Trước khi đến thời hạn đóng tiền phòng vài ngày, cũng là lúc Lý Hằng nói có thể cung cấp chỗ ở cho cậu, thế là cậu liền dọn qua đó sống.
Nhà của Lâm Thanh Yến cũng ở Nam Thành, nhưng khu phố cổ cách trung tâm thành phố khá xa nên cậu không thể về, cũng không muốn về, chuyện xảy ra ở kiếp trước vẫn còn khắc sâu trong tâm trí của cậu.
Khoảng thời gian mà cậu bệnh nặng cho đến khi rời khỏi thế gian, người trong nhà ngoài gọi vài cuộc điện thoại để đòi tiền cậu ra, thì không có ai liên lạc với cậu nữa, đến cả một câu hỏi thăm quan tâm cũng không có.
Mãi cho đến khi cậu chết trong thị trấn nhỏ xa lạ đó, người đã ở bên cạnh cậu đến giây phút cuối cùng lại là một người đàn ông lạ lẫm không biết tên, cũng không biết mặt mũi.
Trái tim của cậu đối với cái nhà đó vốn đã quá nguội lạnh rồi.
Nghĩ đến đây, cậu lại không khỏi nghĩ đến một chuyện, cậu sống lại một lần, có phải là sẽ có thể tìm được người đàn ông đã chăm sóc cậu ở kiếp trước rồi không? Đó cũng chính là tâm nguyện cuối cùng trước lúc cậu cận kề với cái chết ở kiếp trước, không ngờ rằng vẫn còn cơ hội để thực hiện.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt điềm tĩnh của cậu thiếu niên cuối cùng đã nở một nụ cười, trong đôi mắt đào trong veo ẩm ướt ấy hiện vẻ xúc động. Cho dù không biết tên họ và dung mạo của người đó ra sao, nhưng cuộc đời còn dài như vậy, nhất định sẽ có thể tìm được thôi.
Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là tìm chỗ nghỉ chân trước đã, Lâm Thanh Yến mò túi quần của mình, từ trong túi lấy ra vài tờ tiền giấy rồi đếm đếm.
36 tệ.
……
Cậu mở wechat ra xem còn dư bao nhiêu tiền.
25 tệ.
……
Cậu đã dự liệu trước được rằng bản thân mình rất nghèo, nhưng không ngờ rằng lại nghèo đến như vậy.
Nhưng bây giờ cậu đã nhớ ra rồi. Hôm qua mẹ cậu, Chu Nguyệt Lan, gọi điện thoại đến đòi tiền, em trai sắp nhập học phải cần đến học phí và tiền sinh hoạt, mỗi tháng nhà còn phải trả nợ, thế là cậu liền đem hơn bốn nghìn tệ kiếm được ở tháng trước gửi hết cho gia đình.
Lâm Thanh Yến: “……”
Xem ra tối nay phải lang thanh đầu đường xó chợ rồi.
Mặt trời đã lặn ở hướng tây, màn đêm buông xuống.
Cảm giác oi bức ngày hè không vì mặt trời lặn mà mất đi, cho dù như vậy, buổi tối ở Nam Thành vẫn rực rỡ đèn màu, sầm uất và náo nhiệt.
Một chiếc Maybach màu đen đang chạy trên đường, trong xe mở điều hòa, thanh niên ngồi ở ghế lái phụ mang một dáng vẻ nhàn nhã thong dong. Cậu đưa mắt nhìn ra cảnh đêm ở bên ngoài qua kính xe đang mở một nửa, lại quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi ghế lái ở cạnh bên.
Trên người Cố Phi vẫn mặc quần tây và áo sơ mi như ban sáng, vẫn gọn gàng chỉnh tề. Anh không về nhà, tăng ca đến tám giờ rưỡi tối rồi từ công ty đi thẳng đến sân bay để đón An Du về.
“Phi…” Chữ “Phi” còn lại còn chưa nói ra, liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông ấy, An Du liền đem chữ “Phi” kia cất lại, “ Anh Phi, anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Cố Phi tập trung lái xe, không trả lời lại.
“Anh nghe kĩ đi, có nghe thấy tiếng bụng em đang kêu ục ục không? Anh Phi, em muốn ăn tôm càng xanh muối tiêu của Tú Trân Trai, đầu thỏ mạt la thang*, cua hấp, còn có…”
*Mạt la thang: là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn. Tên gọi tiêu chuẩn của danh từ Ma lạt thang sang tiếng Anh là “Spicy Hot Pot” chính thức triển khai từ ngày 1 tháng 12 năm 2017.
Cố Phi ngắt ngang trí tưởng tượng của cậu ấy bằng một giọng nói lạnh nhạt vô tình, “Trong xe có đồ ăn vặt.”
Cũng có nghĩa là, muốn ăn một bữa thịnh soạn sao?
Mơ đi.
An Du: “……”
Đồ không có tình người.
Chả trách độc thân đến tận bây giờ.