Nếu như ông trời đã giúp cho cậu được sống lại thêm một lần nữa.
Vậy thì Lâm Thanh Yến ngu ngốc ấy sẽ không mắc sai lầm lần thứ hai đâu.
Cậu ở kiếp trước đã bị những lời đường mật của Lý Hằng lừa gạt, gương mặt của người này khi nhìn vào trông rất trung hậu và thật thà, nhưng thực tế lại là một con cáo nham hiểm và xảo quyệt, đến cả cái công ty giải trí Bạch Kim mà Lý Hằng đang làm việc kia cũng là một công ty rất nham hiểm và độc ác.
Lý Hằng nói công ty giải trí Bạch Kim là một công ty lớn, nhân lực rất nhiều, đối đãi với nghệ sĩ dưới trướng cũng rất tốt. Ban đầu hắn cam kết với Lâm Thanh Yến rằng chỉ cần cậu kí hợp đồng rồi thì sau này sẽ có thể giúp cậu hát, nhảy múa, phát hành album, quay phim truyền hình và điện ảnh, nhận quay quảng cáo. Những việc này có thể giúp cậu kiếm được rất nhiều tiền.
Đợi đến lúc cậu kiếm được tiền rồi thì sau này sẽ không cần phải sống những ngày tháng cơ cực như thế này nữa.
Lâm Thanh Yến vào lúc đó là một người rất đơn thuần và ngây thơ, cũng rất cần tiền, lại cộng thêm Lý Hằng dụ dỗ rất tài tình thế nên cậu liền tin tưởng vào hắn, không do dự gì nhiều mà lập tức kí hợp đồng thời hạn mười năm với công ty giải trí Bạch Kim.
Lâm Thanh Yến muốn kiếm tiền không phải là vì muốn khiến bản thân có một cuộc sống sung sướиɠ. Ba cậu đêm ngày cờ bạc nghiện ngập, nợ nần chồng chất, chủ nợ lúc nào cũng có thể kéo tới tận nhà làm loạn khiến cho cuộc sống của gia đình không ngày nào được yên ổn.
Lúc đó Lâm Thanh Yến chỉ mới mười bảy tuổi, còn đang học lớp mười hai, thành tích học tập của cậu rất tốt. Nhưng không phải do thiên phú, mà bởi vì cậu rất chăm chỉ, mỗi ngày cậu đều thức dậy lúc năm giờ sáng để học bài và ngày nào cũng học tới mười hai giờ đêm mới đi ngủ.
Những ngày tháng như vậy tuy rất vất vả nhưng lại rất đủ đầy, lúc đó ước muốn lớn nhất của cậu chính là thi đậu vào một trường đại học chất lượng, tài trí hơn người.
Nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn, trong nhà nợ nần chồng chất, thế nên ba mẹ cậu không cho cậu học đại học. Chỉ có một cái mác đẹp đẽ được gắn cho cậu đó chính là một người con trai cả trong gia đình, em trai cậu chỉ mới học cấp hai, cậu đã lớn rồi nên phải phụ gánh vác mọi chuyện trong gia đình.
Giấc mộng đại học đẹp đẽ ấy đột nhiên bị đôi ba câu nói của ba mẹ cậu phá tan. Lâm Thanh Yến mười bảy tuổi đã phải thôi học, rời xa gia đình và dốc sức kiếm tiền, nhưng tuổi cậu vẫn còn nhỏ, lại còn không có học vấn, vì vậy không ai muốn nhận cậu cả.
Lâm Thanh Yến chỉ có thể làm việc bán thời gian, bất cứ công việc dơ bẩn nào mệt nhọc nào cậu cũng đều làm qua, có lúc một ngày phải làm hai ba công việc, mỗi ngày chỉ còn lại vài tiếng ngắn ngủi để nghỉ ngơi.
Tiền kiếm được cũng không được giữ lại bên mình, mỗi tháng cậu chỉ giữ lại vài trăm tệ để sống, số tiền dư còn sót lại toàn bộ đều chuyển hết cho ba mẹ, em trai phải đi học, còn phải trả nợ, cậu thanh niên chỉ mới mười mấy tuổi đã bị cuộc sống đầy khó khăn này đè nặng trên đôi vai.
Vì vậy lúc Lý Hằng có ý muốn hợp tác với cậu, lúc này cậu mới biết bị lừa gạt, nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi, cậu cũng đều muốn đưa tay để bắt lấy, mãi đến khi tia hi vọng ấy bị vỡ tan đi.
“Tiểu Lâm, có phải cậu gặp phải khó khăn gì không? Hay là không đồng ý với điều khoản nào trong hợp đồng? Cậu nói thật cho anh Lý nghe đi, tất cả những chuyện này đều có thể giải quyết được.”
Trong quán cà phê, Lý Hằng dùng một ánh mắt cực kỳ thành thật để nhìn cậu thiếu niên ở phía đối diện, nhưng cậu thiếu niên ấy vẫn tỏ ra không quan tâm gì mấy mà lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên, trong ánh mắt ấy không hề có chút vui vẻ, “Không có vấn đề gì cả, là tự tôi không muốn kí nữa.”
“Tại sao?” Lý Hằng kích động đứng dậy đập tay lên mặt bàn, cà phê đựng trong ly bị đổ ra ngoài từng vũng, trong ánh mắt ẩn chứa sự phẫn nộ, dường như là sắp nắm lấy cổ áo của cậu mà đánh cho một trận vậy.
Lâm Thanh Yến vẫn thản nhiên như không có gì.
Lý Hằng là một kẻ giả nhân giả nghĩa, sẽ không tùy tiện động tay động chân.
Hắn hít thở sâu vài cái, tâm trạng đã nhanh chóng ổn định trở lại. Lý Hằng lại ngồi xuống, trên gương mặt lại một lần nữa hiện lên vẻ trung hậu hiền hòa giả tạo đó, giống như khuyên nhủ một tiểu bối không hiểu chuyện, tận tình nói:
“Tiểu Yến, anh Lý biết gia cảnh của cậu cậu rất khó khăn, cho nên mới muốn trao cơ hội này cho cậu, anh rất xem trọng cậu, chỉ cần kí tên vào, tiền đồ trong tương lai của cậu nhất định sẽ rộng mở…”
“Ngài Lý, ngài giữ lại mấy lời này mà đi lừa gạt người khác đi.”
Lâm Thanh Yến đứng dậy, cười vào mặt Lý Hằng, giọng nói trong trẻo ngọt ngào của cậu trở nên điềm tĩnh và lạnh lùng như nước suối: “Yên tâm đi, chỉ trong hôm nay tôi sẽ thu dọn hết tất cả đồ đạc và rời khỏi chung cư.”