“Tiểu Yến, sao đến bây giờ mới bắt máy vậy con, chuyện của con mẹ đã nghe em trai kể lại rồi, hiện giờ sức khỏe con thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?”
Nghe giọng điệu ân cần của mẹ, trái tim cậu thanh niên dần trở nên giá lạnh đến cùng cực cuối cùng cũng có một chút ấm áp. Đối với người nhà mà nói, cậu luôn tốt khoe xấu che. Thế nên lần này cậu cố gắng giữ vững tinh thần, bình thản trả lời: “Mẹ đừng lo, con không sao đâu.”
“Không sao thì tốt… Cái này, Tiểu Yến à, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con một chút.” Châu Nguyệt Lan ở đầu dây bên kia điện thoại lập tức đổi chủ đề, do dự nói:
“Vào khoảng thời gian trước ba con có làm ăn kinh doanh, kết quả bị người ta lừa mất ba mươi vạn, hiện giờ chủ nợ đuổi đến nhà rồi. Haiz, mẹ cũng không còn cách nào khác, em con còn phải học đại học nữa…”
Lâm Thanh Yến im lặng.
“Tiểu Yến à, mẹ biết những người là minh tinh như tụi con kiếm được rất nhiều tiền, nếu con tay con vẫn còn dư dã chút tiền, con có thể cho ba con mượn một chút để trả nợ không? Ba vạn tệ đối với con mà nói chắc không là gì đâu nhỉ?”
Trái tim vừa mới được sưởi ấm lên lúc nảy ngay lập tức bị một cơn gió lạnh thổi qua, để lại một lổ hỗng trong trái tim, thổi đến lạnh buốt tâm can.
Thực sự hoang đường và nực cười quá rồi.
Lâm Thanh Yến bỗng nhiên ngắt ngang lời của Châu Nguyệt Lan, “Mẹ, mẹ gọi cho con nhiều cuộc điện thoại đến vậy, chỉ là để nói với con chuyện này thôi sao?”
Hóa ra quan tâm cậu chỉ là lướt qua cho có lệ, cần tiền mới là vấn đề chính, nghĩ kĩ lại thì ba mẹ cậu có lần nào tìm đến cậu mà không phải vì tiền đâu chứ?
Châu Nguyệt Lan bị những lời nói lạnh nhạt của con trai lớn trong nhà làm cho nghẹn lời, im lặng hồi mới chột dạ nói: “Tất nhiên là không phải rồi, chủ yếu là mẹ muốn quan tâm con kìa.”
“Tiểu Yến à, không phải là mẹ nói với con rồi hay sao, đã là hình mẫu của bao nhiêu người hâm mộ thì bình thường con cũng nên dạy dỗ bọn họ cho tốt chứ, sao có thể để bọn họ chen lấn nhau ở nơi công cộng vậy, lần này không phải đã hành động một cách lỗ mãng rồi sao?”
“Còn nữa, bình thường mẹ dạy con như thế nào, phải là một người ngay thẳng, con bị cư dân mạng mắng nhiết, mẹ cũng rất đau lòng, nhưng ruồi nhặng không đậu vào những quả trứng còn nguyên vẹn, vì sao bọn họ lại chửi mắng con mà không phải chửi người khác, con cũng nên tự tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình đi…”
Những lời nói tự cho rằng đó là sự quan tâm chăm sóc một cách đàng hoàng như thế, nhưng từng câu từng câu như đâm vào trái tim cậu, từng chữ đều khắc vào tận xương tủy. Mỗi một chữ mẹ cậu nói ra đều giống như cầm một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim của Lâm Thanh Yến một cách tàn nhẫn vậy. Cho dù có thể của cậu không thấy đau đớn, nhưng trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến thấu tâm can.
Nỗi đau này còn chí mạng hơn cả nỗi đau và thể xác, đau đến nỗi cậu không thể nào thở được.
Người khác thì cũng đành thôi, nhưng tại sao đến cả người thân ruột thịt cũng không chịu hiểu cậu chứ, tại sao lại không hỏi nguyên nhân mà mỗi một lời nói ra lại khăng khăng là lỗi của cậu rồi.
Trước giờ cậu chưa từng làm tổn thương người khác, trước giờ chưa từng.
“Lâm Thanh Yến bất lực tựa người vào đầu giường, một lần nữa ngắt ngang lời nói của Châu Nguyệt Lan, “Mẹ à, có lúc con thật sự hoài nghi chỉ có em trai mới là con do mẹ sinh ra đó… Mẹ yên tâm đi, số tiền con sẽ chuyển vào tài khoản của mẹ, con muốn nghỉ ngơi rồi, không còn chuyện gì nữa thì con cúp máy trước đây.”
Vừa dứt lời cậu liền cúp máy, qua màn hình thì không biết được Châu Nguyệt Lan lúc đó khi nghe xong nửa câu trước của cậu thì biểu cảm trên gương mặt thay đổi một cách kỳ lạ như thế nào.
Màn đêm tịch mịch buông xuống bên ngoài cửa sổ, cậu thanh niên với vóc dáng gầy ốm mặc một bộ quần áo bệnh nhân đang đứng lặng trước cửa sổ. Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen tối và nặng trĩu đó một chút rồi nắm tay lại thật chặt. Cuối cùng cậu cũng có thể hạ được quyết tâm của mình rồi.
Những chuyện rắc rối phiền phức này cũng nên có một kết quả rồi.
Cậu mệt rồi, không muốn đấu tranh thêm nữa.
Mười hai giờ đêm ngày hôm đó, trên hotsearch rộ lên một tin tức mới của chính chủ khiến cho cả cộng đồng mạng dậy sống, một câu nói lời ít ý nhiều:
@Lâm Thanh Yến: Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức rút khỏi giới giải trí.
—
[1] Lấy từ câu “Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà” (The last straw that breaks the camel’s back), là một câu nói bắt nguồn từ truyện ngụ ngôn của Ả Rập:
Một người nông dân có một con lạc đà già, một ngày nọ người nông dân này muốn xem thử con lạc đà già rốt cuộc có thể mang được bao nhiêu hàng hóa. Khi người nông dân chất rơm đầy lên lưng lạc đà, anh ta cảm thấy một cọng rơm nhỏ cũng không hề nặng nề gì, nên anh ta lại chất thêm từng cọng, từng cọng. Cho đến cọng rơm cuối cùng thì lạc đà đã bị khiến cho lạc đà ngã quỵ.
Nghĩa bóng: Khi người ta đã phải chịu đựng quá sức thì chỉ một việc rất nhỏ nữa cũng có thể làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn và khiến họ hoàn toàn sụp đổ.
Thực tế người bản xứ thường ít nói cả câu dài như vậy mà chỉ nói “That’s the last straw” để chỉ những việc gây khó chịu đã chồng chất lên nhau khiến ta không thể chịu đựng được nữa.
Hiểu một cách đơn giản thì giống như câu thành ngữ “Giọt nước tràn ly” của Việt Nam.