Lâm Chiêu đang chăm chú xem sách, Mạc Kỳ thì nằm nhoài trên mặt bàn, nghiêng mặt nhìn cô.
Mặt của cô sao lại trắng như vậy? Ăn cái gì vậy? Thật là mềm, sờ vào nhất định là trơn mượt.
Đúng vậy, tối hôm qua cậu còn sờ qua, mềm mại êm ái, thật là thoải mái, có cảm giác rất tốt.
Trong miệng Lâm Chiêu lẩm nhẩm công thức, cái miệng nhỏ đóng đóng mở mở. Ánh mắt Mạc Kỳ nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ rồi nghĩ đến cảm thụ tuyệt vời tối qua.
Đôi môi nhỏ cũng mềm, trong miệng thì mềm hơn, ẩm ướt trơn bóng, đầu lưỡi vô cùng quyến rũ, ngượng ngùng muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.
Cô nhiệt tình như vậy. Miệng nhỏ còn tham lam hút nước miếng của hắn đấy, lợi hại như vậy, ước gì cậu không tỉnh lại, cậu sẽ không buông cô ra.
Cái miệng nhỏ đó tối hôm qua còn ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu đấy, mở to miệng, hận không thể ngậm toàn bộ vào trong miệng, ra sức mà hôn như vậy, chẹp chẹp miệng, nước bọt cũng không kịp nuốt, tất cả đều lưu lại trên dươиɠ ѵậŧ của cậu, cô thật là lẳиɠ ɭơ.
Đầu của cô nằm sấp ở chỗ đó của cậu, tóc hơi lộn xộn, đầu khẽ động đậy, để miệng của cô thuận tiện rút ra đút vào. Mỗi một cái đều đẩy đến trong cô họng của cô.
Um ~ Cái miệng nhỏ nhắn của cô làm sao lại quyến rũ như thế, côn ŧᏂịŧ cắm toàn bộ vào, cắm vào cô, rút ra, cắm vào, dùng sức va chạm không ngừng. Nước bọt của cô tràn lan, đúng lúc, thật là ướŧ áŧ làm sao. Thật là một cô nhóc lòng tham không đáy, cậu đều bắn nhiều như vậy, cô vậy mà nuốt hết toàn bộ. Còn có một chút nhảy dọc theo khóe miệng, cô lè lưỡi, lại liếʍ nó về, chẹp chẹp miệng, nuốt vào toàn bộ.
"Anh Mạc Kỳ, người ta còn muốn mà ~ cho em đi ~ bên dưới cũng muốn, anh cắm vào được không? Chơi phía dưới người ta đi mà, chơi em đi mà "
Nhớ lại giọng nói tối hôm qua ở trong đâu, kèm theo hình ảnh thiếu nữ thân thể trần như nhộng ánh mắt mê ly, Mạc Kỳ nhìn người bên cạnh giống như nhìn thấu vào da thịt cô qua lớp áo, hô hấp có chút gấp rút, bên dưới mơ hồ có xu thế ngẩng đầu.
"Mạc Kỳ?" Lâm Chiêu vô nhè nhẹ sau lưng Mạc Kỳ, không nghĩ tới cậu sẽ có động tác lớn như vậy, đùng một cái đứng lên, giống như tránh né cái gì đó cảnh giác nhìn cô, ghế lùi về phía sau phát ra tiếng két cực lớn. Lâm Chiêu có chút không hiểu.
Mạc Kỳ cũng ý thức được hành động của mình quá lớn, nhưng hoàn toàn là xuất phát từ bản năng. Cậu đang nghĩ đến cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô và cậu làm gì làm gì, đột nhiên giọng nói của cô và hiện thực kết hợp lại với nhau, cô lại còn để tay trên lưng cậu. Trong lúc bất chợt mang theo một luồng điện cường đại, cậu suýt chút nữa là chịu không nổi, tim đập rộn lên, chột dạ tránh đi.
Lâm Chiêu lại hỏi “Hôm nay nghỉ trưa cậu không về sao? Cậu buồn ngủ rồi à?