Sau đó Mạc Kỳ luôn chủ động hỏi bài cô, gặp bài nào không biết liền tích cực hỏi bạn cùng bàn của mình. Có điều lúc này không giống với lần trước cô giảng bài cho cậu lắm. Lần này cậu đứng còn bạn cùng bàn của cậu thì ngồi.
“Bài này phải dùng công thức này, cậu xem, chỗ này, chỗ này, đã biết điều kiện loại ra, ghép vào trong công thức, rất nhanh là có thể ra đáp án rồi." Lâm Chiêu giảng bài cho cậu hết sức nghiêm túc. Dáng vẻ Mạc Kỳ khiêm tốn, thuận theo lời của cô liên tục gật đầu.
Ánh mắt cậu lại bắt đầu chuyển động. Cổ áo của áo thun đồng phục có ba cái nút áo, cô cài hai nút, để mở một nút, cổ áo không lớn không nhỏ vừa vặn, từ góc độ của cậu liền vừa khéo có thể nhìn thấy bên trong. Xương quai xanh tinh xảo, thuận theo xuống dưới là bộ ngực trắng nõn nà. Áσ ɭóŧ không phải kiểu bao hết toàn bộ, chỉ bao quanh phần phía dưới, hơn phân nửa da thịt phía trên đều có thể trông thấy. Cô cong eo xuống, áσ ɭóŧ căng ra một chút, sau đó cậu liền nhìn thấy bầu vυ' trắng nõn tròn trịa và đầṳ ѵú nho nhỏ hồng hào.
Ừm!
Mạc Kỳ cảm nhận được có một cỗ xúc động vọt tới cổ, vội vàng xao động, vô cùng khô khốc.
"Nghe hiểu chưa?" Lâm Chiêu ngẩng đầu nhìn cậu.
Mạc Kỳ nhanh chóng đi chuyển ánh mắt đi, trong đầu đều là hình ảnh cấm kỵ ướŧ áŧ vừa rồi.
“Nhường một chút."
Có người hùng hùng hồ hồ chạy tới, Mạc Kỳ không quan sát liền nhào lên người Lâm Chiêu, Lâm Chiêu lập tức đỡ lấy vai cậu. Cậu tay bận chân loạn chống lấy bàn, sau đó dừng động tác lại, không ngã xuống. Cậu mở mắt nhìn kỹ, trước mặt đúng là hai khối tròn trịa mà cậu nghĩ đến đã lâu. Cậu đột nhiên có chút hối hận, nếu như, nếu như cứ như vậy mà ngã xuống... Là có thể cọ vào cô...vậy là tốt rồi.
Bạn học kia tới xin lỗi “Xin lỗi cậu không sao chứ? Tớ chạy hơi gấp, xin lỗi cậu."
Mạc Kỳ đã đứng thẳng lên, nói một câu không có gì!