Đã có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai và sẽ có nhiều lần sau đó nữa.
Mạc Kỳ đã phát hiện bản thân mình bắt đầu có một sở thích mới.
Lâm Chiêu đang chăm chú nghe giảng bài, cô ngồi lưng thẳng tắp. Mạc Kỳ liền âm thầm lặng lẽ quan sát độ cong phần lưng của cô. Rồi lại chuyển ánh mắt tập trung ở phần ngực của cô, ánh mắt cậu giống như có thể xuyên thấu qua chiếc ngắn tay bên ngoài mà rình mò được nội dung bên trong chiếc áo.
A, hôm nay là màu tím, cô mặc màu tím đậm nha.
Màu sắc vô cùng mê hoặc, vô cùng cợt nhả. Cậu cũng rất thích màu tím đậm đó. Nếu như cô có thể cởi sạch để cậu nhìn ....
Mạc Kỳ chép miệng, hơi cong lưng, tay phải chống cằm để cậu càng thuận tiện quan sát kĩ cô hơn.
Dưới chiếc cổ trắng là xương quai xanh. Xương quai xanh của cô cũng vô cùng xinh đẹp, nhỏ bé yếu ớt sạch sẽ, liếʍ một cái cắn một cái, phỏng chừng sẽ vô cùng thơm ngon. Nhìn từ xương quai xanh đi xuống một chút là độ cong dần dần nhô lên, sau khi đến đỉnh thì thu lại, vẽ ra một hình dáng rất ngạo nghễ ưỡn lên.
Cậu biết nơi này, đó một khối to to mềm mềm, dán vào người vô cùng thoải mái.
Xuống chút nữa chính là vùng bụng dưới bằng phẳng. Eo của cô rất thon nhỏ, hai cánh tay của cậu đã có thể ôm gọn hết. Ngực cô lớn như vậy, eo còn mảnh như thế, làm sao cậu cưỡng lại được đây.
Bàn tay của cậu không tính là nhỏ, bàn tay thiếu niên bình thường dày rộng, phù hợp với chiều cao 1m84 của cậu. Cậu vụиɠ ŧяộʍ so sánh, hình dáng trước ngực cô, một tay cậu vừa khéo có thể nắm hết.
Không biết sở vào sẽ là cảm giác gì. Mạc Kỳ không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, đầu óc bắt đầu phác họa ra một hình ảnh ngượng ngùng. Chỉ thiếu một chút, thiếu một chút là sờ lên được rồi. Thiếu một chút nữa là sờ lên toàn bộ bầu sữa rồi.
“ Mạc Kỳ, em trả lời câu hỏi này cho thầy. ”
Mộng đẹp đột nhiên tan vỡ khi thầy giáo gọi cậu, ánh mắt thiếu niên trong nháy mắt hoàn hồn. Ánh mắt các bạn học trong lớp đều tập trung tới, Mạc Kỳ không khỏi có chút hồi hộp, cúi đầu xuống đi lên bảng, vẻ mặt cậu thấp thỏm.
Là một đề vật lý.