Cô Ấy Ngọt Như Kẹo

Chương 3: Hạng nhất khối

Edit by Shmily

#Do not reup#

-----------------------------

Khoảng cách hai người rất gần.

Thanh âm đè nặng của anh càng nhiều thêm vài phần từ tính, thấp thấp khàn khàn, có thể nghe tới mặt đỏ tim đập.

Còn chưa nói tới nội dung của nó. Cái gì mà bạn trai chứ, cô chưa từng nghĩ tới cái này đâu.

Thời Tích đỏ mặt: "Cậu suốt ngày nghĩ vớ vẩn gì thế, không thể nói chuyện học hành sao?"

Âm thanh cô hơi đề cao, muốn làm mình có khí thế hơn, nhưng thực chất lại chẳng có tác dụng gì.

Cô gái nhỏ trời sinh đã mềm mại như vậy, âm thanh phát ra ngược lại còn có có loại giận dỗi làm nũng không tên.

Cố Trì lười biếng nhướng mày, ý cười bên môi càng sâu: "Không thể, tôi không có hứng với chuyện học."

Thời Tích: "..."

Lời này có vẻ đúng lý hợp tình, muốn phản bác cũng không biết phản bác từ chỗ nào.

Thời Tích không muốn để ý tới anh nữa, mặc kệ anh có dùng bút chọc mình như nào, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn anh.

Sau khi thấy hai người nói chuyện xong, nữ sinh bàn trên mới quay đầu lại, chủ động giới thiệu tên mình: "Hi chào cậu, tớ tên Lý Giai Hảo, trước đây học lớp bảy."

Nữ sinh cắt tóc ngắn để mái bằng, mặt tròn tròn, lúc cười lên đặc biệt xán lạn, vừa nhìn liền biết là người có tính cách phóng khoáng.

Thời Tích cũng cười với cô ấy: "Chào cậu, tớ tên Thời Tích, trước đây học ở lớp hai."

"Tớ biết cậu!" Lý Giai Hảo kích động nói, "Rất nhiều lần tớ nhìn thấy tên cậu ở trên bảng thành tích của khối, còn luôn tò mò xem ai người thi được hạng nhất khoa văn sẽ trông như thế nào, không nghĩ tới cậu không những giỏi mà bề ngoài cũng vô cùng xinh đẹp!"

Thời Tích có chút ngại: "Không có, cậu quá khen rồi."

"Ai nha, cậu đừng khiêm tốn." Mắt Lý Giai Hảo sáng như có sao nhỏ, "Sau này có bài nào không hiểu tớ có thể hỏi cậu không? Tiếng Anh với Toán của tớ đều kém lắm, chỉ đạt tiêu chuẩn mà thôi."

Nói tới đây, cô ấy có chút khẩn trương.

Bạn cùng bàn trước kia của cô nàng thành tích học tập cũng không tệ, bất quá lúc cô hỏi bài thì mặt cậu ấy liền lạnh đi. Mỗi lần thi đều nói là không ôn gì, sau khi thi xong cũng bảo làm bài không tốt, nhưng sau khi có điểm thì lại đứng ở top đầu.

Thậm chí còn hẹp hòi tới mức cô chỉ vừa mới liếc mắt nhìn bài tập cậu ta làm một chút thôi cũng vội vàng che đi.

Nhưng Thời Tích khiến cho cô ấy cảm thấy họ không giống nhau, cô mang tới cảm giác ôn nhu, chân thành, tính cách nhìn qua cũng rất tốt.

Thời Tích gật đầu, đáp ứng: "Đương nhiên có thể."

"Tích Tích thật tốt!" Lý Giai Hảo vui vẻ không thôi, gọi đến càng thêm thân thiết.

Nói Đông nói Tây, hàn huyên hơn nửa tiếng, giữa hai cô gái đã dễ dàng dựng lên một mối quan hệ tốt, hợp hay không cũng thấy rất rõ. Cuối cùng, Lý Giai Hảo liền ghé tới gần Thời Tích, nhỏ giọng nói: "Tích Tích, bạn cùng bàn của cậu đẹp trai ghê, hâm mộ quá."

Thời Tích không cảm thấy mình có gì mà để cô ấy phải hâm mộ.

Nhìn đẹp trai cũng không có tác dụng gì, tính tình xấu không nói, còn hỏi cô những cái vấn đề khó hiểu, lại còn nhéo mặt cô nữa.

Nghĩ như vậy, cô nhìn thoáng qua Cố Trì, anh hình như đang nghịch điện thoại, trên tai còn đeo tai nghe màu đen.

Cô vừa buồn vừa giận: "Cũng bình thường, không quá đẹp trai."

"Oa! Ánh mắt cậu cao thật!" Lý Giai Hảo chớp chớp mắt, càng thêm nhỏ giọng nói, "Kỳ thật tớ đã lặng lẽ quan sát hết bạn học trong lớp rồi, tớ cảm thấy cậu với Cố Trì rất xứng đôi."

Tự dưng bị ghép couple, Thời Tích: "?"

Bọn họ?

Mặc kệ là nhìn từ phương diện nào.

Cũng chẳng thấy hợp gì hết, xứng thế nào vậy?

"Thật đấy." Lý Giai Hảo điên cuồng gật đầu, giống như là nắm được cơn hưng phẫn: "Không riêng gì giá trị nhan sắc, tính cách cũng có loại cảm giác tương phản tới xứng đôi, học bá xinh đẹp mềm mại cùng với đại soái ca bất lương khó kiềm, có phải siêu siêu hợp không? Chỉ cần cho tớ một cái bút, tớ hoàn toàn có thể viết ra một cuốn đồng nhân về các cậu dài một vạn chữ!"

Thời Tích: "..."

Thời Tích: ???

***

Ngày đầu tiên khai giảng không phải học tiết tự học buổi tối.

Tiếng chuông cuối cùng vang lên, mọi người giống như chim nhỏ xổ l*иg, khó lòng kìm lại bay vụt ra bên ngoài.

"Tích Tích, tớ về trước đây, mai gặp lại." Lý Giai Hảo vẫy vẫy tay với cô.

"Tạm biệt, về cẩn thận nhé."

Thời Tích thu dọn đồ rất chậm, còn đang suy nghĩ xem nên mang sách nào về để ôn tập, chờ sau khi thu dọn xong thì bạn học trong lớp cơ bản đều đã về hết.

Chỉ còn lại cô với Cố Trì.

Cô cũng không biết tại sao anh chưa về, cũng không tính hỏi, đeo balo lên lưng, đi chưa được vài bước thì bị một lực phía sau níu lại.

Thời Tích quay đầu lại, phát hiện quai cặp mình bị Cố Trì ngoắc lấy, cô giật giật hai lần, kéo không được.

Cô có chút không vui, mi nhíu lại: "Cậu làm gì thế, buông tay."

Cũng không phải quá thân quen, sao lại lôi lôi kéo kéo cô như vậy chứ.

Lúc này mới năm giờ rưỡi.

Mặt trời lặn về phía Tây, ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ một tầng hồng sắc lên mặt đất. Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện ngoài hành lang ngày một xa dần, sau đó là một mảnh yên tĩnh.

Phòng học được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, ánh lên một vầng sáng nhu hòa.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô gái càng có vẻ thêm tinh xảo hơn, ngay cả bộ dáng cau mày trừng mắt của cô cũng sinh động đáng yêu đến lạ.

Cố Trì đột nhiên cười một tiếng, nhìn đôi mắt như trái nho đen của cô, rất nghe lời buông lỏng tay ra: "Có thể nhiều lần đạt hạng nhất của khối, bạn cùng bàn của tôi có vẻ rất giỏi nhỉ."

Thời Tích nhấp môi, không nói gì.

Bản năng của cô cho thấy đây không chỉ là một câu cảm khái đơn thuần, hoặc là anh cũng không có thật tình khen mình.

"Về sau tôi không hiểu chỗ nào thì có thể hỏi cậu không?" Anh hỏi.

Thời Tích cau mày, tự hỏi trong chốc lát, cuối cùng gật đầu: "Có thể."

Biểu tình do dự với kháng cự của cô gái nhỏ cũng không cần quá rõ ràng như vậy chứ.

Lưỡi Cố Trì chống lên hàm trên, có chút buồn cười lại có chút muốn mắng người.

Lúc nãy nữ sinh ngồi trước hỏi cô, cô đáp ngay không cần nghĩ, đến lượt anh hỏi thì cô lại do dự cả nửa ngày.

"Bây giờ tôi có một thứ không hiểu, rất muốn hỏi cậu, có thể hỏi không?"

Thời Tích: "Vậy... vậy cậu hỏi đi."

Cô nghĩ là anh muốn hỏi về bài tập, còn đang nghĩ là anh còn rất biết cố gắng, cũng không giống như mọi người đồn là không thích học mà.

Nhưng tiếp đó, cô lại nghe thấy anh cười khẽ hai tiếng, khàn khàn lại hài hước, giọng nói tản mạn...

"Tôi muốn hỏi, về sau có bạn trai rồi, thật sự không cho nhéo mặt sao?"

Thời Tích: "..."

***

Sau khi lên cấp ba, Thời Tích liền ở trong căn phòng mà mẹ Thẩm Uyển đã thuê cho cô.

Là một khu phòng dành cho học sinh, một phòng một sảnh, cách trường không xa, đi bộ hơn mười phút là tới.

Sau khi về nhà, cô liền lấy chìa khóa có móc hình gấu của mình ra mở cửa, đứng ở huyền quan đổi dép lê.

Trong nhà không có ai, một mảnh đen nhánh, im ắng, chỉ có tiếng dép lê đi trên sàn nhà phát ra từng tiếng lộc cộc lộc cộc.

Thời Tích đã sớm quen với không khí an tĩnh như vậy rồi.

Mấy năm trước, Thẩm Uyển bị điều tới một thành phố khác để làm việc, cho nên bà liền tìm một dì giúp việc đáng tin cậy mỗi ngày tới đây nấu cơm, thu dọn nhà cửa cho cô, vì thế nên đa số thời gian Thời Tích chỉ ở có một mình ở nơi này.

"Tạch" một tiếng, đèn trần sáng lên chiếu sáng toàn bộ phòng khách, cô đem thức ăn đã được nấu sẵn ở trên bàn bỏ vào lò vi sóng đun nóng.

Ăn xong thì dọn dẹp một chút, sau đó liền xách cặp đi vào phòng làm bài tập.

Sau khi làm xong, Thời Tích đứng lên, rót một ly nước ấm, lấy hai viên thuốc cảm uống vào.

Sau đó lại ngồi trở về bàn học, lấy quyển đáp án bài tập ra dò đáp án.

Cô là người biết tự giác học tập, hoàn toàn không cần người khác phải bận tâm, đây cũng là lý do Thẩm Uyển yên tâm để cô ở một mình.

Vừa ngồi vào bàn học là học gần hai tiếng.

Thời Tích thở ra một hơi, cất bài tập với sách vở vào cặp, tắt đèn, cầm quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Gội đầu, tắm rửa, sấy tóc.

Lúc cô mặc váy ngủ đi ra, điện thoại trên bàn đang rung lên từng hồi.

Thời Tích nghĩ là mẹ gọi, đi qua cạnh bàn, cầm điện thoại lên chuẩn bị nghe, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai chứ "Từ Mẫn" lập lòe ở trên màn hình.

Cô nhịn không được có chút ngạc nhiên, ngón tay dừng ở trên nút nghe.

Từ Mẫn là vợ hai của bố cô, Thời Tích không rõ tại sao bà ta lại gọi cho cô vào lúc này.

Một giây ngạc nhiên ngắn ngủi qua đi, cô nhận điện thoại: "Dì Từ, dì tìm cháu có việc gì sao?"

"Là thế này." Từ Mẫn giải thích, "Bây giờ A Chiêu vẫn không thấy về nhà, bố con hôm nay phải trực đêm ở bệnh viện, sau khi biết chuyện liền rất lo lắng, muốn dì ra ngoài tìm nó."

"Nhưng mà Tích Tích à, con hiểu mà, trước nay A Chiêu đều không nghe lời dì nói, dì đi tìm nó cũng vô dụng. Hơn nữa trong bụng dì còn đang có một sinh mạng nữa, dì không tiện ra ngoài. Cho nên dì muốn hỏi con có thể đi tìm nó giúp dì hay không."

Lời này vô cùng chân thành, không biết chê trách chỗ nào.

Thời Tích chưa suy nghĩ đã lập tức đáp ứng: "Dì Từ, dì biết A Chiêu có khả năng tới nơi nào không?"

Bên kia an tĩnh vài giây, giống như là đang nhớ lại, sau đó nối: "Lần trước dì nghe thấy nó nói chuyện với bạn học, hình như là nói tới một tiệm net ở đường Hạnh Lâm."

"Cảm ơn dì Từ."

Thời Tích cúp máy, gọi qua số Thời Chiêu, không có ai nhận.

Lại thử lại một lần nữa, kết quả vẫn là như vậy.

Cô không do dự nữa, vội vàng đổi quần áo, cầm điện thoại với chìa khóa ra khỏi nhà.

***

Xe taxi ngừng ở đường Hạnh Lâm, cô trả tiền rồi xuống xe.

Ở giao lộ, vài ba cửa hàng đồ ăn khuya vẫn còn đang buôn bán, bên ngoài còn bày mấy bàn nhựa, trong không khí tràn ngập hương vị thịt nướng BBQ, tiếng bia hơi chạm nhau cùng tiếng nói cười nhộn nhịp.

Nhưng tiếng náo nhiệt chỉ dừng lại ở bên ngoài, càng đi vào bên trong thì thanh âm xung quanh càng nhỏ, cơ hồ là không thấy một bóng người.

Thời Tích chưa bao giờ ra cửa muộn như vậy, huống chi là tới một nơi xa lạ như thế này, từ sau khi xuống xe, tâm cô liền có chút hoang mang rối loạn.

Ánh trăng thanh lãnh, đột nhiên, một bóng đen từ sau cái thùng rác màu xanh lục tựa như tia chớp nhảnh vụt ra, Thời Tích tưởng là chuột, bị dọa cho nhảy dựng lên, liên tục lùi về phía sau vài bước.

Chờ tới lúc thấy rõ đó chỉ là con mèo đang ngậm xương đầu cá, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Đèn đường phía trước dường như đã bị hỏng, không khí u ám, không biết trong đó sẽ đột nhiên nhảy ra cái gì nữa.

Thời Tích càng đi càng chột dạ, đến một chỗ ngoặt, bỗng nhiên cảm giác được bả vai bị người nào đó nắm lại từ phía sau.

Thời Tích: "!!!"

Trong nháy mắt, vô số ý niệm đáng sợ tựa như cuốn phim xẹt ngang qua đầu cô, cô thiếu chút nữa là hét ầm lên, vừa định nhấc chân chạy thì đằng sau lại truyền tới thanh âm lười biếng của nam sinh.

"Thời Tích, sao cậu lại ở chỗ này?"

Thời Tích ngẩn người.

A? Thanh âm này, sao nghe có chút quen quen.