Edit by Shmily
#Do not reup#
--------------------------
Ngày đầu tiên của tháng chín, bầu trời không một bóng mây.
Trời xanh thẳm, lá cây màu xanh lục như đang tỏa sáng, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ phất qua, mang theo vài phần hương vị của mùa hè.
Trên sân thể dục rộng mênh mông đang tập trung rất nhiều người.
Trong tay Thời Tích cầm một quyển sách nhỏ có thể bỏ túi được. Đang chăm chú đọc thì có cảm giác vạt áo mình bị người phía sau kéo kéo.
Cô quay đầu lại, thấy Hàm Duyệt không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau mình.
"Tích Tích, cậu có biết sau khi phân lớp cậu sẽ ngồi cùng bàn với ai không?" Hàm Duyệt hỏi.
"Không biết." Cô lắc đầu, thanh âm cố tình đè thấp xuống, bởi vì bị cảm còn chưa khỏi cho nên đầu óc hơi ong ong.
"Lúc sáng tới lượn qua văn phòng của chủ nhiệm lớp nhìn thử, bạn cùng bàn mới của cậu là Cố Trì đó!"
Nói tới đây, Hàm Duyệt kích động tới mức mở to mắt, âm lượng nhất thời không khống chế được, làm bạn học xung quanh đồng loại dời mắt nhìn qua cô nàng.
Trên sân khấu, bên cạnh lá cờ đỏ, chủ nhiệm giáo dục hướng về phía micro ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Các bạn học sinh bên dưới, yêu cầu giữ trật tự một chút. Tiếp theo! Toàn thể chúng ta xin được nhiệt liệt vỗ tay, hoan nghênh hiệu trưởng Triệu lên bục đọc diễn văn khai giảng!"
Một mảnh vỗ tay thưa thớt yếu ớt vang lên.
"Học kì mới, không khí mới, tôi xin có đôi lời phát biểu với mọi người như sau..."
Ừ thì đôi lời, đôi lời kiểu gì mà nói tới gần một tiếng.
Trên sân thể dục bị ánh mặt trời chói chang chiếu xuống khiến đám học sinh như bị bốc khói: "..."
Chờ tới khi bọn họ có tiền, bọn họ nhất định phải mua một lão hiệu trưởng không thích lải nhải mới được.
Thời Tích cầm sách trong tay, có chút thất thần, hơn nửa ngày cũng không có đọc thêm được câu nào.
Trước kia cô không học cùng lớp với Cố trì, cũng chưa từng gặp mặt, nhưng tên của anh lại thường xuyên xuất hiện trong những cuộc trò chuyện tán gẫu của mấy bạn học nữ trong lớp.
Đem những ký ức rải rác gom lại một chỗ, cô đối với Cố Trì có một ấn tượng mơ hồ, chính là...
Vô cùng đẹp trai, đánh nhau rất giỏi, nhưng không thích học tập.
Một nam sinh mà chỉ cần xuất hiện cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của chủ nhiệm giáo dục và khiến cho chủ nhiệm lớp tức tới mức mép tóc cũng rụng mất vài cọng.
***
Sau lễ kéo cờ, mọi người đều sôi nổi giải tán.
"Aaaaaaa!" Trên đường tới khu bán đồ ăn vặt, Hàm Duyệt vừa đi vừa gào lên.
"Tích Tích, sao cậu lại bị xếp tới ngồi cùng với Cố Trì chứ? Vị trí này được sắp xếp theo quy luật nào thế? Chủ nhiệm lớp mới của cậu bị mù rồi sao?"
Thời Tích xé mở bao bánh mì mới mua, có chút kỳ quái, sao cô nàng lại phản ứng lớn tới vậy chứ: "Sao thế? Chỉ là một vị trí ngồi thôi mà?"
Hồi cấp hai cô cũng từng bị xếp cho ngồi cùng bàn với một nam sinh tương đối nghịch ngợm đó.
Sở dĩ giáo viên sắp xếp như vậy là do thành tích cô tốt, tính cách cũng ngoan ngoãn, hy vọng mượn được năng lượng tích cực từ cô để cảm hóa nam sinh nghịch ngợm kia.
Tuy là cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghịch thì vẫn nghịch, lười học thì vẫn lười học. Nhưng lúc ngồi cùng bàn với cậu ta thì cô vẫn rất bình an, cũng chưa từng bị làm sao cả.
"Aizz! Là do cậu không biết, Cố Trì rất hung dữ! Cậu ta còn sẽ đánh người!"
Hàm Duyệt nhìn vòng quanh một lượt, hạ giọng nói: "Đánh nhau đối với cậu ta là chuyện thường ngày, ngay cả mấy tên côn đồ hung tợn nhất cũng bị cậu ta đập tới gãy xương đó!"
Động tác cắn bánh mì của Thời Tích dừng một chút, mi nhẹ nhàng nhíu lại.
Hàm Duyệt lại nhìn Thời Tích.
Khuôn mặt nhỏ đặc biệt thanh thuần xinh đẹp, da cũng rất trắng, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, nhìn ngoan đến không thể ngoan hơn.
Nhìn một lúc, cô nàng nhịn không được thở dài, có loại cảm giác con thỏ nhỏ rơi vào trong ổ sói xám.
Bởi vậy, cô nàng cũng vô cùng lo lắng: "Tích Tích, cậu ngoan như vậy, về sau nhỡ bị bắt nạt thì tớ biết phải làm sao?"
Thời Tích nghĩ nghĩ, cười với cô ấy, lạc quan nói: "Tớ sẽ không chủ động trêu chọc cậu ấy, cho nên cậu ấy chắc chắn cũng sẽ không kiếm cớ gây chuyện với tớ đâu. Tiểu Duyệt, cậu đừng quá lo lắng."
***
Thời Tích với Hàm Duyệt, một người chọn ban văn, một người chọn ban lý. Sau khi phân lớp cũng không học cùng nhau nữa.
Hai người về lớp cũ thu dọn đồ đạc của mình, sau đó đứng ở chỗ cầu thang hàn huyên một đoạn dài rồi mới chịu về lớp của mình.
Lớp một, khoa văn ở tận trên tầng năm.
Bên ngoài phòng học có một tấm A5 dán ở đó để ghi chỗ ngồi, đằng trước có rất nhiều bạn học mới vây quanh nó.
Trên tay Thời Tích ôm một thùng giấy nhỏ, chờ bạn học vơi bớt đi thì mới tiến tới xem.
Giống như Hàm Duyệt nói, tên cô với Cố Trì nằm ngay cạnh nhau.
Tổ một tính từ bên trái, bàn thứ hai từ dưới đếm lên.
Cô nhớ rõ vị trí rồi đi vào phòng học.
Hơn hai tháng không có ai học, không khí bên trong còn vương chút hương vị nhàn nhạt, rầu rĩ, trên bàn cũng phủ một lớp bụi dày.
Thời Tích lấy một túi khăn ướt từ ngăn ngoài của balo ra, rút ra hai tờ, tỉ mỉ lau sạch mặt bàn với ghế ngồi.
Bây giờ cách giờ vào lớp còn năm phút.
Bạn học trong lớp đều trở về chỗ ngồi của từng người.
Bởi vì đa số đều chưa gặp mặt nhau cho nên mọi người đều không có ồn ào náo nhiệt nói chuyện phiếm, đại bộ phần đều đang bận rộn với việc của mình, tỷ như sửa sang lại sách vở gì gì đó.
Hình như chỉ còn bạn cùng bàn cô là chưa tới.
Lúc này, Thời Tích đã sửa sang lại đồ đạc của mình một lượt xong xuôi rồi, cô nghĩ nghĩ, lại rút ra hai tờ giấy ướt, thuận tay lau bộ bàn ghế ở bên cạnh mình.
Sau đó đứng dậy, đem khăn ướt bẩn ném vào thùng rác phía sau phòng học, lại đi tới nhà vệ sinh phía cuối hành lang để giặt khăn tay.
Chờ tới khi cô trở về lớp học thì chuông báo sắp vào lớp đúng lúc reo lên, chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh cô giờ đây lại nhiều thêm một nam sinh.
Không mặc đồng phục, chỉ mặc độc nhất một cái áo thun màu đen, bên dưới là quần jeans đơn giản.
Đôi con ngươi ngăm đen thâm thúy, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cả người tựa như đao tước. Nhan sắc này, thật sự là đẹp tới mức câu hồn người.
Nam sinh đó đang cúi đầu nhìn điện thoại, Thời Tích nhìn thoáng qua anh, có thể xác định được đây là bạn cùng bàn mới của cô, Cố Trì.
Cô thu mắt lại, từ trong cặp lấy ra sách Ngữ Văn, chuẩn bị cho tiết học sắp tới.
Chuông báo vào lớp chính thức vang lên.
Lúc này, giáo viên dạy Văn một thân trang phục công sở màu đen, tóc búi gọn gàng không hề tìm ra một điểm ẩu thả, ôm máy tính cùng sách và giáo án ở trong ngực chậm rãi bước vào.
"Cô họ Dư." Cô giáo cầm một viên phấn lên, viết lên trên bảng một chữ "Dư".
Xoay người, lại xoa xoa ngón tay dính phấn của mình vào giẻ lau bảng đã được giặt, tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, cô sẽ là giáo viên dạy Ngữ Văn của các em, cô đã giúp cho hơn mười lớp có thể thành công tốt nghiệp. Cho nên chỉ cần các em nghe theo cách học của cô thì thành tích chắc chắn sẽ rất cao. Nếu một hai muốn làm trái lời cô nói, không làm bài tập về nhà, không lên lớp đủ tiết thì tới lúc đó, người thiệt thòi chỉ có các em mà thôi."
"Cô hy vọng các em có một cái nhìn chính xác nhất về việc học, đừng nghĩ là học cho cô hay cho người nào khác, thi đại học chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, thiếu một điểm là có thể quyết định được tương lai của các em sẽ thất bại hay là thành công. 985 với 211 điểm sẽ có sự chênh lệch rất lớn, các em thi không tốt thì chính là đang tự mình hủy đi tương lai của mình, tiền lương cô nhận được chắc chắn sẽ tương xứng với công sức cô bỏ ra để dạy các em."
Lời dạo đầu quả nhiên vẫn dập khuân như cũ.
Đây rõ ràng là kiểu giáo viên không thể trở thành bạn bè với học sinh, hòa mình với đám trẻ mà.
Bạn học bên dưới mặt không biểu tình nghe hết mấy lời này, nội tâm không hề có chút dao động.
Từ nhỏ tới lớn, bọn họ nghe những lời này không được một ngàn thì cũng phải hơn 800 lần rồi.
Giáo viên Ngữ Văn hiển nhiên cũng không quá để tâm tới phản ứng của học sinh, cong người mở máy chiếu.
Trên màn hình máy chiếu xuất hiện một hàng chữ đậm nét, thô to --- Lâm Đại Ngọc đến Giả phủ.
Thời Tích ngồi đoan chính, tay phải cầm một cây bút nước màu lam, vừa nghe vừa cúi đầu ghi chép.
Nghe được khoảng hơn mười phút, cô lơ đãng nghiêng đầu, phát hiện nam sinh ngồi bên cạnh đã ngủ từ lúc nào không hay.
Hơn nữa còn ngủ rất ngon lành, có động tĩnh gì anh cũng bất động, ngủ hết hai tiết liên tiếp.
Hai mươi phút giữa giờ là phải tới sân thể dục tập thể dục.
Thời Tích còn chưa hết cảm, đầu có chút choáng, cũng không tính đi.
Tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang bắt đầu xa đi, lớp học chậm rãi an tĩnh xuống, chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Cô cùng với nam sinh còn đang ngủ ở bên cạnh.
Thời Tích cầm lấy ly nước của mình, đi tới máy lọc nước phía cuối phòng học lấy nước.
Cô hơi cong lưng để lấy nước ấm, sau đó mở gói thuốc cảm, đổ vào ly rồi quấy lên.
Ly nước đặt ở trên mặt bàn, tỏa ra khói trắng xóa, trong không khí cũng nhiều thêm vài phần hương vị chua chua của thuốc.
Cô bắt đầu làm bài tập Ngữ Văn vừa mới được giao. Bởi vì vẫn chưa học hết bài cho nên bài tập cũng không quá nhiều, làm hơn mười phút là xong hết.
Đóng nắp phút lại, cất sách bài tập vào cặp, Thời Tích thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mới chuẩn bị uống cốc thuốc bên cạnh, lúc này, thiếu niên vẫn luôn ngủ ngon kia lại không chút dấu hiệu đột nhiên tỉnh lại.
Cánh tay anh hơi vươn ra, vừa vặn đυ.ng phải ly nước, bịch một tiếng, chất lỏng màu đỏ nâu đổ đầy ra bàn.
Hơn nữa còn tí tách tí tách, một giọt lại tiếp một giọt không ngừng lăn xuống.
Cố Trì: "..."
Thời Tích: "..."
Phòng học im ắng tới mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Thời Tích rũ mắt, nhìn một mớ hỗn độn trên mặt bàn.
Tầm mắt hơi dịch dịch về phía trước, nhìn thấy thuốc của cô dính đầy lên cánh tay anh.
Lại thật cẩn thận nâng mắt nhìn lên, vừa lúc đối diện với khuôn mặt táo bạo hung tợn của anh.
Cô lập tức nhớ tới lời Hàm Duyệt nói lúc sáng.
Còn chưa tới hai tiếng, cô đã chọc tới người không nên chọc nhất rồi.
Kỳ thật, Thời Tích cảm thấy chuyện này cũng không thể trách mình hết được.
Vốn dĩ cô đang an an tĩnh tĩnh làm bài tập, ly nước vô tôi của cô đặt ở trên bàn, nếu không phải anh duỗi tay đột ngột như vậy thì thảm kịch chắc chắn sẽ không xảy ra.
Nếu phải truy cứu trách nhiệm một cách đàng hoàng, cô cảm thấy cô với anh hẳn là nên chia năm năm.
Chỉ là từ khóe mắt nhìn qua, cô thấy mặt anh lạnh hẳn đi, kém chút viết ba chữ gϊếŧ chết cô ở trên mặt mà thôi.
Nhìn nhìn... đây không hề giống người sẽ để cho cô ngồi giảng đạo lý gì hết.
"Aizzz." Thời Tích thở dài trong lòng.
Cố Trì là bị đánh chim con bên ngoài cứ hô "một hai ba bốn" kia đánh thức.
Bản thân anh đã thuộc dạng khó tính khi thức dậy, này vừa mới tỉnh, mắt còn chưa mở đã thình lình gặp phải chuyện như vậy rồi.
Chẳng khác nào là lửa đang cháy lại đi đổ thêm dầu vào, tính tình táo bạo nhất thời tụ lại một chỗ, bộ dáng vô cùng, vô cùng, vô cùng hung hăng.
Cúi đầu nhìn thứ chất lỏng ẩm ướt dính dính ở trên cánh tay mình, Cố Trì ghét bỏ nhíu nhíu mày.
Đang chuẩn bị đi nhà vệ sinh thì có một cái tay nhỏ duỗi tới trước mặt mình.
Bàn tay nho nhỏ, trắng đến phát sáng, đầu ngón tay tinh tế, sạch sẽ, đường vân trên lòng bàn tay rõ ràng, rất dễ để nhìn thấy được.
Cố Trì: "?"
Này mẹ nó là tình huống gì?
Đổ thức chất lỏng không biết tên kia vào tay anh còn chưa đủ? Còn muốn anh xem tướng, tính mệnh cho à?
Cố Trì nhướng mày, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy sáng ngời của cô gái nhỏ, lại mang theo chút nhút nhát.
"Cậu..." Môi anh khẽ nhếch lên, như muốn nói gì đó, liền thấy thiếu nữ đột nhiên nhắm chặt mắt lại, lông mi dài như cánh bướm run lên.
Sau đó, dùng một loại ngữ khí cơ hồ có thể gọi là thấy chết không sờn nói...
"Cậu... nếu cậu thật sự nhịn không được muốn đánh tớ, thì có thể đánh ở tay thôi có được không?"
Cố Trì: "?????"