Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 42: Luyện tập trước trận chiến- Thực lực tăng lên

Cũng trong thời điểm trước hiện tại ba tháng.

Sau hôm Thẩm Phương đi, mọi người trong nhóm lao vào luyện tập.

Chính xác là do sau khi nghe được tin tức về Tử Thạch, Giang Mạn đã tăng cường luyện tập nâng cao kĩ năng chiến đấu cũng như chiến thuật cho đội của mình, nhằm có một sự chuẩn bị sẵn sàng khi đối mặt với chúng nay mai. Hỗ trợ với anh là Nam Tú và thầy Cảnh Sinh.

Vậy nên, mỗi ngày, sáng sớm trước khi đi học và sau khi tan học, Vũ Anh và Team 7 đã phải luyện tập chăm chỉ và miệt mài.

Từ những khi gà mới gáy lúc tờ mờ sáng, họ đã phải tự gọi nhau dậy chuẩn bị vệ sinh cá nhân, quần áo, nhẫn cụ xong xuôi rồi cùng nhóm đi tới nơi huấn luyện chuyên biệt, nơi đã được cắm sẵn mấy cái kunai ba lưỡi đặc biệt để Nam Tú cùng Giang Mạn đưa mọi người dịch chuyển tới đó. Sáng sớm trước khi đi học hai tiếng, chiều muộn sau khi tan học cho tới tối. Những hôm chỉ học nửa ngày hoặc được nghỉ cả ngày, họ vẫn phải tiếp tục tập luyện như thế, không sót một buổi nào. Chỉ trừ mỗi buổi chiều cho tới hết ngày Chủ Nhật hàng tuần mới được thả lỏng một chút. Những nhiệm vụ vào thời gian đó cũng chỉ lẻ tẻ vài vụ, không đáng kể và chưa thực sự nghiêm trọng nên đều cử Cảnh Sinh một mình đi giải quyết, Nam Tú và Giang Mạn ở lại tiếp tục việc huấn luyện.

Trong quá trình quay trở lại luyện tập kể từ khóa huấn luyện từ năm nhất, khi cả bọn vừa vào trường, ban đầu, mọi người sẽ vẫn cùng kết hợp kĩ năng, và khả năng của từng người với nhau, cùng tấn công Nam Tú- người trực tiếp đứng lớp.

Trong hầu hết những buổi luyện tập, biểu hiện của Nam Dư Tú và Sa Sử Kiêu là vượt trội hơn cả, hơn nữa lại ngang tài ngang sức.

Thời gian thấm thoát như thoi đưa... Sau buổi trưa đi ăn ở tiệm Ramen, Giang Mạn và Vũ Anh cùng đi về. Vào buổi chiều hôm đó, buổi luyện tập lại bắt đầu.

Sử Kiêu sử dụng Thiên Điểu rất thành thục, sau khi được thầy Cảnh Sinh dạy từ trước, quay sang, liền bất ngờ thấy khối tròn trong tay Nam Dư Tú xoáy nhanh, cậu ta đang tranh với cậu tấn công anh trai mình. Sử Kiêu trừng mắt.

Cảm tưởng khối tròn nhỏ đó có sức công phá mạnh kinh hồn, bằng Tả Luân Nhãn có thể nhìn thấu Chakra đang xoay chuyển đảo lộn một cách khủng khϊếp được nén lại trong tay.

Nhưng sau đó, quả cầu Chakra ấy dưới lòng bàn tay nóng rát của Dư Tú cùng cơ thể cậu bị ném ra xa bởi một tay Nam Tú. Bàn tay cậu ta khi chạm xuống "Bùm" một tiếng, quả cầu La Toàn Hoàn đã bào mòn, không, thậm chí đã khoan thủng tầng đất dày với diện rộng.

Sử Kiêu thấy vậy bèn tiếp tục lao tới Nam Tú bằng bàn tay chứa Chidori hướng xuống mài mòn lớp đất với những tia sét li ti chói tai. Thiên Điểu sau đó tới gần Nam Tú liền hướng vào anh. Nam Tú đưa tay ra định tóm lấy, Sử Kiêu liền xuất hiện sau lưng anh, anh nhanh nhẹn quay sang, chợt nhìn ra đó là phân thân, và phân thân này dùng được Thiên Điểu!

Nhanh chóng tấn công nó, khi phân thân vừa biến mất, anh lập tức hướng mặt lên trời, bắt lấy tay Sử Kiêu đang lao từ trên không gần sát đó, nắm cổ tay kéo xuống. Bàn tay của Sử Kiêu cùng Thiên Điểu cắm thẳng xuống "Đùng!" một cái, chọc xuyên thủng lớp đất cứng, bụi bắn tung tóe mờ mịt.

"Tốt lắm, Sử Kiêu!" Anh nhếch môi khen ngợi. Trong tầm nhìn mịt mù của bụi đất vừa bốc lên, tiếng hét của Dư Tú liền vang vọng:

"Đừng mất tập trung thế!! ANH!!!"

Hai Rasengan của hai người lao vào từ hai hướng khác nhau. Nam Tú nhìn xuống, trông thấy hai bàn tay của Dư Tú từ dưới đất trồi lên và tay còn lại của Sử Kiêu nắm chặt chân mình, bèn ngẩng lên lặng lẽ đứng đó. Hai thiếu niên thầm nghĩ, chắc chắn, lần này Nam Tú sẽ dính đòn.

Nam Tú quả nhiên là Nam Tú, trong khoảnh khắc liền biến mất, trong sự ngạc nhiên của Dư Tú, trong cái nhíu mày nghi ngờ của Sử Kiêu:

"Gần quanh đây không hề có Kunai đặc biệt, và trên tay mình cũng không hề có lưu lại ấn kí, vậy thì...?"

"Aaaaa!!!" Kết quả là, hai Dư Tú mang La Toàn Hoàn lao vào nhau, còn Sử Kiêu chưa kịp rút bàn tay bị kẹt ra khỏi khe đất do Thiên Điểu của mình tạo ra...

Nam Tú cười khì bằng âm mũi bước ra từ phía góc sân luyện tập, nơi đó có một cây Kunai đặc biệt của anh, là cây Kunai chuyên dụng dùng để đánh dấu vị trí và dịch chuyển mọi người tới đây, vẫn lặng lẽ cắm ở đó.

Thì ra là vậy...

"Oa! Nam Tú ơi, anh quả thực là thiên tài đó!!" Anh Đào hét lên cười toe toét.

"Anh Đào quá khen!" Nam Tú chỉ gượng cười, lại quay sang mỉm cười với Vũ Anh, cô cũng chỉ mỉm cười nhìn lại.

Hai thanh niên của Team 7 thì người ngã sấp, người ngã ngửa ở đó, mặt mũi dính đầy đất cát nhăn lại.

Không ngờ Dư Tú đã cố gắng thu hồi quả cầu La Toàn Hoàn, bằng một cách nào đó, dù chưa thực sự thành công, nhưng...

"Tiến bộ rất nhiều, cả hai đứa!" Minh Nam Tú cười rạng rỡ, lặng lẽ khen.

Gương mặt của Dư Tú đang chán nản, sau câu nói của anh mình dần sáng bừng lên, rồi nhe răng cười tươi rói, liền quay sang Sử Kiêu nói gì đó rồi "Dattebayo!"

Đến lượt Anh Đào và Vũ Anh phối hợp tấn công. Lần này đến phiên Giang Mạn là giáo viên phụ trách. Trước đó, hai cô gái đã bàn với nhau kĩ. Xong xuôi, bắt đầu cuộc luyện tập của hai cô gái duy nhất trong đội. Lần này, Vũ Anh đứng nguyên tại chỗ, Anh Đào lao lên, dùng nắm đấm tập trung một lượng lớn Chakra ở tay, nhảy vào đấm liên tiếp. Từng cú đấm ở tay dồn vào nơi tiếp xúc, từ Chakra chuyển hóa thành sức mạnh làm vỡ vụn đối tượng trong tức khắc.

Ấy vậy mà Giang Mạn lại né tránh rất linh hoạt và nhanh chóng. Sau một hồi lâu, xung quanh là những chiếc hố lồi lõm, trông như đất vừa bị đào bới lung tung, Khi Anh Đào đã thở dốc, thì Giang Mạn vẫn sung sức, bình tĩnh đứng đó, anh quay lại nhướn mày lên. Khoảnh khắc đó, Anh Đào bỗng lao tới, lần này, anh định dùng một đòn kết thúc luôn. Khi bóng Anh Đào đã ở ngay trước mặt, Giang Mạn nhanh chóng giơ hai tay lên thủ thế, đôi mắt tập trung về phía trước, không bỏ sót từng cử động của đối phương. Cái bóng đó bất ngờ "bùng" một cái biến thành một làn khói. Khi Giang Mạn còn đang ngạc nhiên, thì bóng dáng Vũ Anh từ trong làn khói bất ngờ lao ra, móng vuốt bên bàn tay giơ lên vung một cái.

Ngay lập tức bị chặn bởi Kunai!

Nhanh... nhanh thật...! Vũ Anh ngạc nhiên thầm nghĩ.

Nhảy ra cách đó không xa, sau đó, cô tiếp tục nhảy vào dùng móng vuốt từ hai tay vung loạn xạ, nhưng tất thảy những đòn đánh của cô đều bị anh ngăn chặn lại hết, sau đó là sơ hở của cô, liền bị anh dùng Kunai đâm vào bụng.

"Bùm!" Phân thân bị hóa giải.

Hóa ra là Giang Mạn đã nhìn ra bản thể trước mặt là phân thân của cô nên mới ra đòn nhanh gọn, dứt khoát như thế. Giang Mạn ngẩng lên, đứng thẳng lưng nhìn về phía trước, cách đó không xa, Vũ Anh đang nhắm mắt, đặt một bàn tay xuống bề mặt đất, trông như đang dùng tay cảm nhận cái gì đó.

Giang Mạn lại ngạc nhiên mất mấy giây, trông giống hệt dáng vẻ của anh khi đang cảm nhận chakra của đối phương. Tinh thần lại hồi tỉnh, quay lại liền thấy móng vuốt của cô ngay trước mặt, liền lập tức ngửa người ra sau nên tránh được. Vũ Anh đã rất cố gắng tấn công, nhưng thân thủ của Giang Mạn rất mau lẹ, uyển chuyển.

Vậy thì...

Lập tức, bản thể Vũ Anh ở đằng xa mở mắt, anh liền cảm thấy chân tê tê một chút, sau đó là cứng lại. Thì ra là định khống chế cử động chân anh, không cho anh di chuyển tránh né.

Lợi dụng lúc anh chú ý vào đôi chân, Vũ Anh ở đằng này ra đòn quyết định. Nhưng khoảnh khắc đó bỗng thấy một luồng gió nhẹ thổi tới...

Nhắm mắt lại, mở mắt ra đã thấy tay anh giơ ra nắm chặt, khống chế một tay cô. Tay tiếp theo của cô vung xuống cũng bị tóm ở cổ tay.

"Kết thúc rồi!" Giang Mạn nhoẻn miệng cười trong sự ngạc nhiên của Vũ Anh. Vũ Anh đằng xa tay đang chạm đất cũng tự động biến mất. Sau đó, Giang Mạn tự mình giải thích lại quá trình cô tấn công anh:

"Đầu tiên, em để Anh Đào tấn công anh trước, nhằm đánh lạc hướng anh, khiến anh cho rằng, em và cô ấy tách nhau ra hoạt động độc lập để anh cảm thấy dễ dàng và thiếu cảnh giác. Sau đó, khi anh chuẩn bị tấn công, em liền giả vờ làm Anh Đào nhảy vào, làm rối sự chuẩn bị đối phó với đòn tấn công thể thuật của anh, còn em thì ra móng vuốt Chakra, gây bất ngờ. Tuy nhiên, đó mới chỉ là phân thân. Phân thân đằng kia của em sử dụng Lôi độn truyền xuống đất để khống chế bắp chân anh, nhưng lại giả bộ như đang cảm nhận Chakra, cuối cùng là bản thể thật của em ra đòn kết thúc..." Anh khẽ nhướn mày:

"Là em đang thử liều một phen, khi sử dụng chính bản thể thật tấn công anh đúng không?"

"Hay là em cho rằng, anh sẽ không tấn công em thực sự?"

"Cái này..." Cô hơi nheo mắt, rồi ngước lên ngạc nhiên "Anh dùng được cả Phong độn sao?"

Trong thứ tự cấp độ nguyên tố Chakra, đòn thế biến hóa từ Chakra hệ Phong luôn mạnh hơn hệ Lôi, vì thế mà Phong độn của anh có thể dễ dàng khống chế Lôi độn của cô. Giang Mạn trước kia là một Nhẫn giả tài giỏi, có thể sử dụng cả năm nguyên tố tự nhiên.

Khi nãy, lúc Giang Mạn sử dụng Phong độn, cô thấy nó chỉ đơn thuần là một ngọn gió, nhưng có lẽ nội lực còn lớn hơn thế. Nhưng nó là một luồng gió nhẹ, hóa giải đơn giản thế sao?

Vũ Anh hơi rùng mình. Trình độ của Giang Mạn có lẽ cao hơn cô nhiều...

Giang Mạn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, đôi mắt sâu thẳm đầy ẩn ý nhìn cô. Vũ Anh không hiểu gì, nhưng trước ánh nhìn chằm chằm đó có hơi bối rối.

Lúc đó, Ca Cảnh Sinh bước tới thông báo:

"Kết thúc luyện tập đã quá 15 phút rồi, chúng ta mau về thôi, còn lại để vào bữa tối chúng ta nhận xét từng người sau!"

Giang Mạn quay sang: "Được!"

Anh Đào không biết đã đứng bên cạnh Vũ Anh lúc nào. Cô chỉ tủm tỉm cười ẩn ẩn ý ý nhìn họ. Chiếu theo ánh mắt của cô ấy, cô nhìn xuống.

À...

Vũ Anh cố gắng rút bàn tay ra nhưng không được vì đang bị Giang Mạn nắm chặt. Khi anh quay đầu lại, móng vuốt trên tay Vũ Anh đã mờ ảo biến mất. Giang Mạn thả cổ tay trái của Vũ Anh ra, còn tay phải của cô vẫn đang bị bàn tay to lớn của anh luồn qua các ngón tay nắm lại. Hai lòng bàn tay một to lớn một thon nhỏ khẽ áp chặt vào nhau. Ấm nóng, gần gũi.

Cô ngơ ngẩn, khẽ đỏ mặt, gắng rút ra lần nữa, nhưng bàn tay với những ngón tay thon dài ấy vẫn cứ nắm chặt. Bối rối cố hết sức, cuối cùng, bàn tay đó không những không thả, thậm chí còn ngay lập tức kéo giật tay cô về phía trước.

Kéo cả người cô mất đà ngã vào người anh.

Bàn tay kia của cô vô tình đặt lên ngực anh, nắm vào vạt áo, qua lớp áo cảm thấy sự rắn chắc và nhiệt độ cơ thể. Cô ngạc nhiên ngẩng lên, bỗng nhận ra trong bóng mắt anh in hình một cô gái mặt ngây ngốc dường như đang ngại ngùng, như Vũ Anh của hơn 6 tháng trước, như cô gái năm xưa ấy...

Sau 5 giây ngơ ngẩn, định thần lại, Vũ Anh mới đẩy Giang Mạn ra, tay kia nhanh chóng rút về, lập tức lùi ra sau nửa bước, khẽ nói một câu:

"Xin lỗi" Rồi bỏ đi.