"Rốt cuộc đã có chuyện gì mà các người lại đối xử với tôi như vậy?"
Trong căn phòng khách sáng sủa ngập ánh đèn Neon hắt xuống, vẻ mặt Thẩm Phương bàng hoàng cùng hoài nghi.
Tất cả mọi người cùng im lặng nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đúng ngày hôm qua, trước khi Thẩm Phương quay trở lại căn nhà này, khi cô gái lạ mặt đã đột nhập vào nhà và tấn công Vũ Anh.
Dường như không ai lên tiếng. Sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm khắp căn phòng khách xa hoa rộng lớn. Bên ngoài, tiếng mèo hoang bỗng ré lên the thé. Hình như là do hai con mèo trong đêm tối gần đó đang lao vào cắn nhau.
Thẩm Phương hơi hoang mang, ánh mắt ngay lập tức hướng về phía Giang Mạn đang trầm mặc ngồi đó:
"Giang Mạn! Rốt cuộc là vì sao?"
Ánh mắt của anh lúc này đang nhìn xuống, rất sắc bén, dường như có thể mài được dao kiếm. Khi biết điều đó, Thẩm Phương bỗng rùng mình, nhưng vẫn không hề run rẩy truy hỏi đến cùng:
"Giang Mạn! Anh nói đi! Là vì Vũ Anh, Vũ Anh phải không?"
"..."
"Em biết mà! Cô ta, Vũ Anh ấy, cô ta thực sự chẳng khác gì một loài yêu tinh, đã quyến rũ anh trong lúc em không ở đây chứ gì?"
"Vũ Anh... Em nhịn cô ta lắm rồi! Vũ Anh, cô ở đâu? Mau ra đây!"
"Đủ rồi!"
Thẩm Phương kinh ngạc. Lần đầu tiên thấy Giang Mạn tức giận với mình... Quay sang, gương mặt anh toát lên vẻ lạnh lẽo đến run người, trái ngược với đôi mắt mở to đầy nóng giận, ngước lên nhìn trừng trừng vào cô.
Thẩm Phương giờ bỗng thấy hơi sợ. Cô không ngờ mình lại không thể khiến anh yêu mình, thậm chí giờ đây anh ấy lại đang tỏ ra giận dữ đối với mình...
Vì sao...? Cô đã làm tất cả, tất cả với khả năng cho phép, để có thể được gần gũi, được bên anh và... danh phận "bạn gái" của anh...
Tất cả... bắt đầu từ lúc cô đứng từ xa lập kế hoạch tiếp cận anh. Từ việc biết rằng Vũ Anh trong lời tiên tri của bà lão kia theo như Tử Thạch nói, là một nhân vật đặc biệt, sẽ gặp được Giang Mạn và mọi người. Bà lão nhắc đến từ "nhân duyên không thể cưỡng cầu" đối với Vũ Anh và ai đó.
Theo Tử Thạch, rất có thể đó là Giang Mạn.
Thực ra, cô biết Tử Thạch muốn diệt trừ Vũ Anh, và hơn hết biết rằng Thẩm Phương cô thích Giang Mạn từ trước. Nên khi Tử Thạch nói, Giang Mạn và Vũ Anh nhất định có duyên, cô vẫn quyết định sẽ nhắm đến Vũ Anh.
Không ngờ sức hút của Vũ Anh lại lớn đến như vậy.
Mới đầu, cô cho rằng Minh Nam Tú thích Vũ Anh, nên đã lơ là. Sau đó, không ngờ lại chính Giang Mạn, anh ấy cũng thích cô ta!
Hồi đó, khi cô bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân...
Mái tóc này sao mà rối quá!!!! Thật chẳng ra làm sao, nếu để cho Giang Mạn nhìn thấy thì thật mất hình tượng!!
Thẩm Phương đường đường là ca sĩ thần tượng nổi tiếng, đương nhiên phải cật lực giữ hình tượng trước bao người, và nhất là Giang Mạn, cô nhất định phải mang hình ảnh đẹp đẽ nhất trong lòng anh! Cô vui vẻ bước vào cửa, bước chân khựng lại sau đó. Hình ảnh Giang Mạn cùng Vũ Anh gần gũi bên nhau đến độ, trong mắt chỉ có hình bóng người kia đã khiến cô chết lặng. Chết lặng cùng cảm xúc vừa hân hoan vui mừng khi được ở cùng nhà với anh, chết lặng cùng tình cảm giấu kín trong lòng bao lâu nay. Cô tổn thương sâu sắc, và đã cố gắng dùng biện pháp mạnh, lần này sẽ không âm thầm hại Vũ Anh nữa, lần này... sẽ kéo Giang Mạn ra khỏi cuộc sống của cô ta. Và ba tháng, khoảng thời gian cô nghĩ, nhất định tình cảm của Giang Mạn và Vũ Anh đã nguội lạnh, cô đã nói với anh ấy rằng:
"Giang Mạn, em đã quyết định... Em sẽ trở thành gián điệp xâm nhập vào tổ chức của Tử Thạch, nhưng... em có một điều kiện..."
"Điều kiện gì?"
"Anh... hãy trở thành bạn trai em...!"
Sau đó, Giang Mạn đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Lâu đến mức khiến cho Thẩm Phương cô sợ rằng anh đã thầm từ chối, chỉ đến khi anh bước đến, nói một câu "Được", cô mới thở phào và tràn ngập niềm hạnh phúc.
...
"Là chuyện gì?" Thẩm Phương ấm ức nhìn anh.
"Hôm qua có người đã tấn công Vũ Anh"
"Thì làm sao? Liên quan gì tới em chứ?"
"Cô còn hỏi sao?" Anh lạnh lùng nhìn cô, cảm giác không thể tin được. Một cô gái có vẻ lương thiện như vậy... Xem ra, anh nhìn lầm người rồi.
"Cô ta là thủ hạ của cô đúng không?" Anh nói thẳng ra không kiêng dè, mặc cho cô gái đó sẽ thế nào trước anh đi chăng nữa. Anh biết cô ta thích anh, luôn tỏ ra đau khổ, tổn thương khi anh yêu thương người con gái khác. Nhưng lần này, chính cô ta lại nhẫn tâm đυ.ng vào người con gái anh thương, Giang Mạn sẽ không nể nang nữa.
"Cái gì? Em... em làm gì có thủ hạ... em..." Cô ta chột dạ. Tuy vậy, trước ánh mắt sắc lẹm theo dõi từng biểu hiện trên gương mặt cô của Giang Mạn, Thẩm Phương lập tức diễn xuất như thần:
"Em là một ca sĩ thần tượng, lại làm việc cho nhóm anh, anh nói xem, làm cách nào, thời gian đâu mà em có thể đào tạo ra thủ hạ đâu??" Cô ngước đôi mắt ấm ức một lần nữa lên nhìn Giang Mạn. Anh lại nói tiếp:
"Hay là bạn cô? Hoặc là sát thủ cô thuê?"
"Làm gì có! Anh xem, từ trước tới nay em luôn rõ ràng, minh bạch, luôn luôn trung thành với nhóm, làm sao em có thể làm như vậy được? Hơn nữa..." Ánh mắt Thẩm Phương ngước quyết liệt "Vũ Anh luôn đối xử tốt với em, làm sao em có thể?"
"Vậy tại sao, cô ta lại nói rằng, sẽ không bao giờ phản bội cô!?" Giang Mạn nheo mắt nghi ngờ.
"Có lẽ..." Giọng Thẩm Phương trầm xuống.
"...Tử Thạch đã phái cô ta đến để đánh lừa mọi người!" Thẩm Phương nói chắc nịch "Có lẽ, thân phận gián điệp của em, đã bại lộ!!"
Mọi người đều trầm tư, Giang Mạn và Nam Tú cũng vậy. Đúng lúc đó, có giọng nói vang lên:
"Chị Thẩm Phương về rồi?" Bóng dáng nhỏ đứng ngoài cửa kia là của Vũ Anh "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Thực ra, sau khi cô gái kia chết và trước khi Sử Kiêu tiết lộ sự thật...
Từ phía bên kia, tuy cách đó một đoạn không gần, nhưng Sử Kiêu cùng Anh Đào đều nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Vũ Anh và Giang Mạn trước khi cô ấy rời đi.
Khi ấy, Giang Mạn trông thấy Vũ Anh định bước đi, liền hỏi:
"Tối qua em ngủ được không?"
"Anh..." Cô kéo đôi mắt xuống giọng nhỏ dần "Anh quan tâm làm gì...?"
"Thực ra..." Chưa để anh nói hết, Vũ Anh đã qua ra nhẹ giọng:
"Đừng phụ lòng chị Thẩm Phương, chị ấy rất tốt!" Và lặng lẽ cất gót bước đi...
Cảm nhận rõ sự tin tưởng vào lòng tốt của Thẩm Phương ở Vũ Anh, vậy nên khi Sử Kiêu nghe vậy, cậu đã không đành lòng nói ra sự thật...
Vì vậy, chuyện này Sử Kiêu đã nói cho cả nhóm, chỉ riêng Vũ Anh là không hay biết gì hết. Cô vẫn không nghi ngờ gì, vẫn ngước ánh mắt chứa vẻ thiện cảm về phía Thẩm Phương.
Thẩm Phương chỉ cau mày quay đi, không nói không rằng. Sau cùng thì ngày hôm nay cũng kết thúc với nhiều cảm xúc phức tạp của tất cả các thành viên trong nhóm.
Thẩm Phương sau đó thở phào. Tuy vậy, cô ta vẫn canh cánh lo sợ rằng, mọi chuyện sẽ bại lộ. Chuyện cô ta đã lừa dối Giang Mạn và mọi người.
Và chuyện cô gái kia là người của cô ta.
Nhưng, Thẩm Phương chau mày.
Thực chất mệnh lệnh thực sự của Thẩm Phương đối với cô gái kia chỉ là đe dọa Vũ Anh một phen thôi, không ngờ cô ta định lấy mạng Vũ Anh thật.
Chắc hẳn, Tử Thạch đã nhúng tay vào!
Vậy được, với thông tin đó, cái thông tin quý giá mà cô âm thầm tra ra được và tiết lộ cho giới báo chí cách đây vài hôm, xem ông sẽ xoay sở ra sao với tổ chức của ông nội đây, Tử Thạch?