Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 36-3: Ngoại truyện (2)

Mấy ngày hôm sau...

Tobirama sau khi đấu tay đôi với gia huynh xong thì chạy ngay tới khoảng đồi nơi thường gặp Kat.

Hôm nay là một ngày trời xanh mây trắng, rất đẹp trời, anh phi thân qua cánh rừng với tâm trạng khá vui vẻ. Lần trước, anh đã hẹn Kat ở đây để cùng đi săn, vậy mà anh lại bận, lần này lại hẹn tại chính nơi này, hình như anh tới hơi muộn thì phải...

Phi thân nhanh hơn nữa, anh bắt gặp một cô gái giữa đường.

Hửm? Cô ta đang bị heo rừng tấn công!

Ngay lập tức, Tobirama ném Kunai gắn 12 lá bùa nổ vào nó. Như có linh tính, con heo rừng tránh rất mau, rồi tiếp tục lao nhanh về phía cô gái kia. Dường như cô ta không phải là Ninja, nên rất lúng túng, gắng chạy nhưng không thể thoát được nó. Anh đành nhảy xuống, ôm cô gái kia rồi ngay lập tức phi thân lên các cành cây.

Kat đã tới trước Tobirama khoảng 15 phút. Cô đang ngồi duỗi chân, hai tay chống về phía sau, ngửa đầu nhìn trời. Thời tiết hôm nay có vẻ mát mẻ, làn gió hiu hiu nơi đỉnh đồi, đẩy nhẹ những đám mây trắng trên nền trời xanh nhạt, khẽ thổi vạt áo cô đung đưa. Cô kiên nhẫn ngồi chờ anh tới.

Khi Tobirama đến nơi, Kat ngay lập tức quay ra, vẻ mặt vui vẻ rạng rỡ. Thế nhưng, lọt vào mắt cô là cảnh Tobirama đang bế một cô gái trạc tuổi anh.

"Chị này là ai vậy huynh?" Cô tò mò lại gần.

"À, cô gái này..."

"Cảm ơn... đã cứu tôi..." Cô gái trên tay Tobirama bỗng cảm kích nhìn anh chằm chằm, hai tay đặt hai bên vai anh, nhẹ giọng nói, ánh mắt đặc biệt sáng ngời.

"À..... hình như... hôm nay em có việc bận mất rồi thì phải. Nên là... xin lỗi huynh!" Kat gãi gãi má, nhìn xuống e ngại, rồi lập tức phi thân đi mất.

"Chờ đã!" Tobirama nhìn thấy rõ ràng, trong ánh mắt cô là sự hoang mang và bối rối thấy rõ, nên ngay tức khắc đã đuổi theo cô!

Cô gái kia bị thả xuống đột ngột ngã phịch xuống, dưới thân cô là thảm cỏ nên may mắn là không đau. Cô gái nhìn nhìn hai người kia đi mất, lập tức nhận ra ý vị trong hành động khi nãy của họ. May thay đây là ngọn đồi ngay phía trên ngôi làng cô, chứ bị bỏ rơi một thân một mình giữa một nơi thế này, chắc gì cô sống nổi.

Đuổi theo Kat một đoạn, bỗng thấy cô dừng lại tại một cành cây, Tobirama liền phi tới. Dừng cạnh đó, anh nắm hai vai cô, xoay người cô lại, mặt nghiêm túc, giải thích một cách vội vàng:

"Kat, đừng hiểu nhầm, cô ta bị heo rừng tấn công nên anh mới cứu..."

"Thật không?" Kat ngẩn ra, nhưng lại cau mày hỏi ngược lại:

"Vậy vì sao... anh lại bế chị ấy tới chỗ em?" Đôi mắt cô trong sáng ngước lên, nhưng đượm buồn, mong chờ câu trả lời từ anh.

Tobirama thở dài: "Con heo rừng đó, nó đuổi theo bọn anh tới tận gần chỗ hẹn thì lạc mất, lúc đó chưa kịp nhận ra, đến khi tới nơi mới biết"

"Thật không?" Ánh nhìn của Kat bỗng sáng lên nơi đáy mắt, giọng nói nhẹ nhàng dễ thương. Tobirama chợt nhận ra điều đó...

"Aiz! Thì ra là Tobirama đây mà? Định diễn vở kịch "tình chàng ý thϊếp" đến bao giờ hả?" Một giọng nói trầm uy kɧıêυ ҡɧí©ɧ quen thuộc vang lên.