Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 5

Chương 05

Edit: Sabi

“Người chết là nữ, 15 tuổi, cao khoảng 1m58, nặng cỡ 41 đến 44 kg. Lúc vụ án xảy ra trời mưa to, môi trường bảo tồn thi thể oi bức, điều kiện đất đai xung quanh ẩm ướt, theo kết luận sơ bộ ban đầu thời gian tử vong là vào khoảng ba mươi tư ba mươi lăm tiếng đồng hồ, chính là mười giờ rưỡi đến mười một giờ rưỡi đêm hôm trước, khớp với lời khai của người báo án.”

Mấy chiếc xe Jinbei của đồn công an huyện Tài Anh đậu trên bờ đê, dây cảnh giới vây quanh một vùng đất trống rộng lớn cỏ dại mọc um tùm. Nhân viên chụp ảnh của đội trinh sát kỹ thuật đã chụp được một vòng, lão Trịnh đại đội trưởng đội kỹ thuật ngồi chồm hổm trước biển khảo sát, dáng ngồi như khỉ đột, nhân viên pháp y dùng chóp bút gõ gõ vào bản ghi chép:

“Tổn thương bên ngoài thi thể có thể thấy được rõ nhất là phần trên xương sườn bên ngực trái, sâu khoảng 7,5 cm đủ để xuyên qua vách ngực, tổn thương tới màng tim, khiến tim vỡ do chấn thương, từ đó gây ra chèn ép màng ngoài tim cấp tính dẫn tới tử vong. Tất nhiên đây cũng chỉ là suy đoán sơ bộ, nguyên nhân thực sự dẫn tới tử vong và đặc điểm của hung khí còn cần tiến hành thêm bước giải phẫu nữa, chỉ có điều trước mắt đây là suy luận có khả năng lớn nhất……”

Đại đội trưởng Trịnh gãi cái đỉnh đầu Địa Trung Hải bóng loáng, đã bị vợ cảnh cáo rất nhiều lần không được phép gãi, nhưng tình cảnh này khiến hắn không thể không gãi: “Không có những manh mối khác hả? Dấu chân, vân tay, vết máu, ADN còn sót lại của hung thủ?”

“Hiện trường bị trận mưa to đêm qua phá hủy nghiêm trọng, cơ bản không có vết máu đọng lại, dấu chân đã sớm trôi sạch sành sanh; quần áo của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn không có vết thương bị khống chế, khả năng bị cưỡиɠ ɖâʍ không lớn, manh mối thông qua lau rửa huyệŧ đoán chừng cũng không đủ.” Nhân viên pháp y lắc đầu thở dài: “Muốn lấy được tế bào bên ngoài thi thể thì phải chờ chi đội Nam Thành, nhắc đến mới nhớ sao bọn họ còn chưa…….”

“Anh Trịnh!” Cậu cảnh sát đứng đằng xa đổi giọng hét lên: “Chi đội Nam Thành tới rồi!”

Tiếng còi báo động phảng phất vang lên từ cuối con đường núi, năm sáu chiếc xe cảnh sát dưới sự dẫn đầu của một chiếc xe Jeep màu đen bất ngờ lọt vào tầm nhìn. Mấy chiếc xe cần cẩu trên đường lật đật né tránh nhưng không kịp, xe cảnh sát lập tức tăng tốc vượt qua những tiếng chụp ảnh, chuẩn xác xuyên qua dòng xe cộ như một con dao mổ, giây tiếp theo đồng loạt lao lên bờ đê, chẳng mấy chốc tiếng động cơ ầm ầm ập tới!

Kíttttt!!!

Thân xe trượt qua chỗ ngoặt, lốp cao su ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai, bùn đất bắn lên thành hình quạt bay về bốn phương tám hướng. Một hàng xe cảnh sát trang bị hoàn hảo đồng loạt dừng lại, cảnh đèn đỏ xanh lóe lên dồn dập, biến mấy cái xe bánh mì của đồn công an thành đống sắt vụn.

Toàn hiện trường nhất thời an tĩnh, nhân viên pháp y đánh rơi chiếc bút xuống bên chân, lẩm bẩm nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người:

“…….Mẹ nó, giàu vãi……”

“Thật khiến người khác khó chịu………”

Đại đội trưởng Trịnh như một làn khói tiến lên đón: “Ôi! Đội trưởng Bộ!”

Bộ Trọng Hoa đẩy cửa xuống xe, chân giẫm lên bùn sình trên mặt đất. Anh cao gần một mét chín, khuôn mặt anh tuấn đường nét góc cạnh, đôi lông mày lưỡi mác nhíu chặt tản mát ra áp lực khiến lòng người nguội lạnh, hơn mười cảnh sát hình sự giỏi giang đuổi sát sau lưng, mấy cảnh sát mặc thường phục thuộc đồn công an xung quanh đó theo bản năng nhường đường cho nhóm người này, mở ra một con đường thông thẳng tới hiện trường.

“Dây cảnh giới mở rộng năm trăm mét dọc bờ sông, chụp ảnh và thu thập tài liệu giám định ven đường, cứ cách hai mét lấy mẫu đất một lần, thông báo cho cục thủy văn, viện kiểm sát, đồn cảnh sát đường thủy, Liêu Cương!”

“Có!”

“Gọi điện thoại cho cục thành phố, chuẩn bị xin đội thợ lặn!”

Liêu Cương đứng nghiêm tại chỗ: “Rõ!” Rồi xoay người rời đi.

Bộ Trọng Hoa tiếng tăm lừng lẫy trong hệ thống công an thành phố Tân Hải, người của đồn công an có mặt ở đó không ai dám lên tiếng, ai cũng cúi đầu hận không thể giả bộ biến mất. Chỉ có đại đội trưởng Trịnh là nhắm mắt theo đuôi, chạy chầm chậm theo sát sau lưng anh, thở hổn hển: “Bộ…..Đội trưởng Bộ, đây là ghi chép sơ bộ khám nghiệm tử thi và tình hình tại hiện trường, đây là biên bản lời khai của người báo án. Đội kỹ thuật đã tiến hành khám nghiệm lần một đối với hiện trường xung quanh, không có vết máu, không có hung khí, không có dấu chân có khả năng cung cấp phân tích, vào ngày xảy ra vụ án mưa to kéo dài cả đêm dẫn tới hiện trường bị phá hủy hoàn toàn, trước mắt vẫn chưa phát hiện được manh mối nào có giá trị………..”

Bộ Trọng Hoa vừa nghe vừa mang bao chân găng tay vào, đại đội trưởng Trịnh vội vàng tiến lên muốn thay anh kéo dây cảnh giới ra, nhưng đã thấy chính anh cúi đầu chui qua, đầu cũng không quay lại hỏi: “Có thể kết luận đây là hiện trường đầu tiên không?”

“Chuyện này………Khả năng rất lớn nhưng cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm. Tuy nhìn từ đặc điểm bên ngoài thi thể tạm thời không phát hiện ra dấu vết trói buộc và lôi kéo, nhưng đêm đó mưa thực sự rất to, xung quanh lại toàn bùn và nước, hay là chờ kết quả giải phẫu………..”

Đội trưởng Trịnh ra sức nháy mắt với nhân viên pháp y nhờ nói đỡ, nhưng bị Bộ Trọng Hoa cắt đứt: “Đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát chưa?”

“Hả?” Đội trưởng Trịnh sửng sốt.

“Trạm xe buýt phía bắc cách hiện trưởng 1,8 kilomet, trạm thu phí đầu cầu phía đông nam cách 2,5 kilomet, hai camera bắn tốc độ trong phạm vi 10 kilomet và trên dưới đường đèo, ngoài ra lấy địa điểm phát hiện ra thi thể làm tâm điểm trong vòng bán kính 2 kilomet có một kho hàng tư nhân, hai chuỗi cửa hàng tiện lợi và cái phòng khám lậu có lệnh cấm bốn lần đều bỏ sót cả bốn, đã đi huy động hết video giám sát ở những chỗ này chưa?”

Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng an tĩnh.

“Cái……..Cái đó,” đội trưởng Trịnh lắp bắp: “Xe, đã đi huy động của trạm xe buýt và trạm thu phí rồi, nhưng cái cửa hàng tiện lợi gì đó……Phòng khám lậu………..”

Ở mấy khu vực quản lý này người dân được phép lắp đặt camera giám sát tư nhân, đồn công an bọn họ cơ bản còn chẳng biết ai có lắp đặt camera giám sát chứ đừng nói đến việc đi huy động video, sao Bộ Trong Hoa lại biết rõ thế nhỉ?

Bộ Trọng Hoa gấp biên bản khám nghiệm tử thi lại, trả lại cho nhân viên pháp y, ngẩng đầu nói gọn lỏn: “Đi huy động.”

“Vâng vâng vâng!” Đội trưởng Trịnh lập tức nhảy dựng lên, cuống quýt chạy vội đi.

Vắng vẻ tiêu điều, cỏ dại um tùm, khắp nơi trên bờ sông đều là bãi lau sậy rậm rạp, dưới bờ sông truyền tới tiếng nước chảy xiết. Trên bãi bùn cách đó không xa, vải bạt màu đen phủ lên một thân hình nho nhỏ, mùi thối rữa bốc lên theo gió.

Đó là một cô gái nhỏ đang ở trong độ tuổi nở rộ.

Bộ Trọng Hoa không để ý tới những người khác, anh bước qua những vũng bùn và cỏ dại, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể nhẹ nhàng vén tấm vải đen lên, một đôi mắt mở to, con ngươi màu xám đυ.c đột nhiên bật ra, trợn trừng nhìn chằm chằm vào anh.

Một tiếng soạt nhỏ vụn vang lên, Bộ Trọng Hoa theo tiếng quay đầu lại, Ngô Vu chợt dừng bước.

“Sao cậu,” Bộ Trọng Hoa nheo mắt lại, “Chỉ mức độ thối rữa thế này cũng không nhìn được?”

Sắc mặt Ngô Vu vốn dĩ đã trắng bệch, có lẽ là do trời hôm nay âm u, sườn mặt càng thêm lạnh lùng, tóc và con ngươi cũng đen hơn, mất tự nhiên cúi đầu rủ mắt xuống: “À, không có.”

Bộ Trọng Hoa không bỏ qua cho cậu: “Tôi nghe cục trưởng Hứa nói trước kia cậu ở đội hình sự, sao, ngay cả hiện trường án mạng cũng chưa từng tới?”

Xung quanh có không ít cảnh sát mặc thường phục của đồn công an cũng trơ mắt nhìn, Ngô Vu không trốn được, chỉ đành ngắc ngứ nói: “……….Không quen nhìn những thứ này.”

“Chẳng ai thích nhìn cả. Nhưng nếu như ai cũng không nhìn, vậy thì ai tới minh oan cho ‘những thứ này’?”

Bộ Trọng Hoa trời sinh khí thế sắc bén bức người, Ngô Vu bị bao nhiêu cặp mắt xung quanh nhìn chằm chằm, thực sự không còn cách nào thoái thác, chỉ đành nhắm mặt lại hít sâu một hơi, hơi di chuyển tầm mắt về.

Cô gái nhỏ nằm trên bãi cỏ sắc mặt tím tái, miệng há hốc, mơ hồ lộ ra hàm răng trắng, trong lỗ mũi và lỗ tai giòi đang ra ra vào vào; con ngươi sợ hãi trong khoảnh khắc sắp chết đã hóa thành oán hận sâu đậm, mang theo nước mô vàng và màu máu, vô cùng dữ tợn chui vào đầu óc của Ngô Vu.

Cảnh tượng này trong phút chốc như bị chia nhỏ, chồng lên nhau biến thành vô số hình ảnh, vô số cặp mắt chết không nhắm mắt từ bốn phương tám hướng trợn trừng, xương cốt chồng chất miệng há hốc, toàn thân bốc cháy, loạn xạ gắng sức vươn đôi tay thối rữa về phía cậu.

Tạch tạch tạch tạch tạch tạch……. Súng máy lại đang nuốt vào nhả đạn, từng hàng bóng người mặc đồ rằn ri phía xa nổ bay tay chân, bùm một tiếng chiến hào và thôn xóm hóa thành vụn phấn.

“Cứu với……….” Trong khói súng có người tuyệt vọng gào khóc.

“Mau cứu chúng tôi với………..” Thi thể thối rữa đầy đất nắm lấy vạt áo của cậu loạt cất tiếng gào khóc the thé.

Đột nhiên có người từ phía sau sau vỗ vào vai cậu: “Ngô Vu? Anh sao thế?”

Ngô Vu giật mình, đột ngột nghiêng đầu, Thái Lân bị dọa suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Trời ŧɦασ, anh say xe hả, sao sắc mặt khó coi thế này!”

Xe khám nghiệm hiện trường của phân cục Nam Thành cuối cùng cũng tới, phân cục xưa nay huấn luyện nghiêm chỉnh vây quanh hiện trường tiến hành khám nghiệm lại lần nữa, chủ nhiệm Vương đội kỹ thuật đang đích thân dẫn theo mấy nhân viên giám định dấu vết vội vã đi tới bên này; Liêu Cương nhanh chóng làm xong hết thảy thủ tục đâu vào đấy rồi chỉ huy cấp dưới mở rộng dây cảnh giới, giúp đội kỹ thuật lấy tài liệu giám định ra, bên bờ sông dù bận rộn nhưng ngay ngắn rõ ràng.

Trái tim Ngô Vu thình thịch nhảy lên cổ họng, đón lấy ánh mắt ân cần ngạc nhiên của Thái Lân, nhất thời không nói nên lời, chỉ đành vội vàng cười một tiếng, quay đầu lại suýt chút nữa đâm sầm vào Bộ Trọng Hoa.

Bộ Trọng Hoa không biết đã đi tới sau lưng cậu từ lúc nào, ánh mắt sắc bén tìm tòi nghiên cứu, chân mày hơi cau lại, chiều cao phủ bóng xuống bãi cỏ.

“Không sao, không nghĩ tới nạn nhân lại không nhắm mắt.” Ngô Vu lui về phía sau nửa bước, khàn khàn nói: “Mọi người xem trước, tôi qua bên kia…….Tôi qua bên kia giúp đội khám nghiệm hiện trường khiêng mấy cái hộp.”

Thái Lân khó hiểu nhìn cậu đi xa, ngạc nhiên nói: “Không tới mức đó chứ, không nhắm mắt thì có gì mà phải sợ, thật giống em lúc được chiêm ngưỡng Thần thể của ông chủ ngài đây…….Đùa thôi đùa thôi.”

Khóe mắt Bộ Trọng Hoa dán chặt vào cậu ta, Thái Lân lập tức rụt cổ cầu xin tha thứ, cười xòa hỏi: “Đội trưởng Bộ, đội khám nghiệm hiện trường nói phía dưới của bờ đê bị phá hủy gần hết, không có giá trị nghiên cứu, hay là chúng ta cứ làm theo phương án cũ để các anh em đồn công an hỗ trợ sàng đất đưa về?”

“Không được, môi trường đất đai ở vùng đất hoang vu quá phức tạp.” Bộ Trọng Hoa hơi chần chừ, nói: “Như vậy đi, lấy người bị hại làm tâm điểm, xúc một lớp đất xung quanh vận chuyển về đội kỹ thuật đi, nói với lão Vương vụ án này manh mối quá ít, xin lỗi anh ấy.”

Hai ngón tay của Thái Lân từ huyệt thái dương vung lên: “Oke sếp!”

“Thẩm tra đối chiếu thân phận của người bị hại chưa?”

Hai người đi tới bên cạnh thi thể, Thái Lân hất cằm về thi thể cô gái nhỏ đáng thương kia: “Vừa nãy trên đường tới đây em có gọi điện đối chiếu xác nhận với đồn công an huyện thành rồi, Niên Tiểu Bình, mười lăm tuổi, cha mẹ là lao động nhập cư, trọ ở thôn Tiểu Cương cách đây không xa, cha là Niên Đại Hưng trông nhà kho cho người ta, mẹ là Phạm Linh làm việc trong một xưởng may. Niên Tiểu Bình là học sinh trường trung học phổ thông Tiểu Cương, theo như phản ánh của thầy cô giáo thì thành tích không được tốt lắm, thường xuyên bỏ học trốn đi làm, hơn nữa gần đi còn qua lại thân mật với nhân viên ở ngoài trường, sợ là yêu sớm, ‘nhân viên ngoài trường’ này không phải ai khác, chính là nhân chứng kiêm người báo án, Hà Tinh Tinh.”

Thực ra những thông tin này Bộ Trọng Hoa đã đọc được trên biên bản của người báo án, nhưng anh tập trung kiểm tra vết thương ở miệng và mũi, cũng không ngắt lời Thái Lân.

“Ngày 02 tháng 5 tức là đêm xảy ra vụ án, Niên Tiểu Bình làm thêm tại một nhà xưởng lắp ráp ở khu công nghiệp đến tận mười giờ tối, sau khi tan ca thì được Hà Tinh Tinh tới đón, hai người cùng ngồi xe buýt về nhà. Chuyến xe cuối cùng dừng ở trạm sông Tử Lý, hai người xuống xe đi bộ dọc theo bờ đê tới đây, lúc ấy trời mưa như trút, tầm nhìn rất kém, trong biên bản Hà Tinh Tinh nói mình nghe được tiếng động kỳ quái, tựa như có vật gì từ phía sau đang tới gần, sau đó một bộ xương biết đi cầm dao chui ra khỏi lùm cỏ, đi tới trước mặt hai người,” Thái Lân khoa trương dùng tay đâm vào không khí một cái: “Đâm trúng Niên Tiểu Bình.”

Thái Lân giang hai tay ra, trên mặt lộ rõ vẻ không tin, nhưng Bộ Trọng Hoa vẫn thờ ơ: “Sau đó thi sao?”

“Căn cứ theo lời khai của Hà Tinh Tinh, toàn thân kẻ hành hung toàn là xương trắng, không có con ngươi và lỗ mũi, trên đầu không có tóc mà là một cái đầu lâu, tư thế đi bộ tập tễnh không linh hoạt, giống hệt như cương thi trong phim ảnh và truyền hình. Lúc ấy cậu ta vô cùng sợ hãi, không thể mô tả chi tiết về quần áo và quá trình hành hung của hung thủ, chỉ hoảng hốt nhớ tới việc cương thi đâm mạnh vào Niên Tiểu Bình, sau đó đi tới bờ sông nhảy xuống nước, rồi biến mất.”

Đội hình sự chuyển cái túi đựng thi thể và chiếc giường sắt ra khỏi xe, làm động tác tay xin phép Bộ Trọng Hoa.

Bộ Trọng Hoa gật đầu, tỏ ý bọn họ đem thi thể đặt lên xe, sau đó dẫn Thái Lân đi ra bờ sông.

“Hung thủ không làm cậu ta bị thương?” Bộ Trọng Hoa hỏi.

“Đâu chỉ không bị thương, theo như lời khai của Hà Tinh Tinh ấy, từ đầu tới cuối cứ như không nhìn thấy cậu ta, hoàn toàn xem cậu ta như vô hình luôn, em nói anh nghe này đội trưởng Bộ, cái biên bản lời khai này giống như đang viết tiểu thuyết ấy, cái loại hàng vỉa hè năm đồng một quyển ba tệ hai cân đó anh, có cho không em cũng chẳng thèm đọc.” Thái Lân giơ ngón trỏ ra khua khua: “Sau khi hung thủ nhảy sông, Hà Tinh Tinh mới nhận ra Niên Tiểu Bình đã chết. Cậu ta vừa hoảng vừa sợ, không dám đυ.ng vào người chết, cũng không dám đến chỗ cương thi nhảy sông xem chuyện gì xảy ra, vì vậy bất chấp mưa to vừa chạy vừa bò về nhà, sau khi về nhà thì trùm chăn run cầm cập đến lúc trời sáng. Sáng sớm hôm sau mới nơm nớp lo sợ chạy đi báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát vào sáng sớm ngày hôm qua.” Bộ Trọng Hoa nhạy bén hỏi: “Vậy sao đến hôm nay cảnh sát mới trình diện?”

“Haizz! Một câu chuyện dài về một đứa trẻ không mẹ.” Thái Lân bỗng chốc hăng hái, cố làm ra vẻ bí ẩn hỏi: “Anh có biết Hà Tinh Tinh là một đứa trẻ như thế nào không?”

Bộ Trọng Hoa nhướn mày.

“Từ nhỏ đã bị vứt bỏ, cha không cần mẹ không thương, học đến cấp ba thì bỏ ngang không thi tốt nghiệp, một thiếu niên chơi bời lêu lổng, một tên tiểu lưu manh người gặp người tránh, một tội phạm thiếu niên dự bị đúng tiêu chuẩn. Đồn công an thôn Tiểu Cương gồm có đồn trưởng và ba cảnh sát phụ tá cộng thêm chó nghiệp vụ tổng cộng chỉ có năm biên chế, tất cả đều biết đây là thứ bốn sáu không biết(1), căn bản không có ai tin câu chuyện ác quỷ gϊếŧ người của cậu ta, trực tiếp đá văng ra ngoài.” Thái Lân lắc đầu thở dài: “Sau khi bị đá văng ra ngoài Hà Tinh Tinh càng nghĩ càng thấy sợ, sợ cảnh sát không tin trên đời này có quỷ, càng sợ hơn là nếu không phá được án trực tiếp đến bắt cậu ta về định tội, cho nên quyết định rời xa quê hương, chạy trốn. Nhưng muốn chạy trốn thì cần phải có tiền có thẻ căn cước mới có thể mua được vé, nhưng cậu ta lại không có tiền; vì thế cậu ta dứt khoát ăn trộm xe gắn máy của nhà hàng xóm, xuôi theo đường cao tốc một mạch đi về phía bắc, lúc ra khỏi đường cao tốc thì bị cảnh sát giao thông kiểm tra, sợ đến mức ngay cả tên mình cũng không nói được, trực tiếp bị túm đến đồn công an huyện Tài Anh……….”

Quả là một trò hề.

“Đồn công an huyện Tài Anh ngày nào cũng có án hình sự, ngày nào cũng phải trình diện hết mấy cái hiện trường, cơ bản chẳng có thời gian để ý đến việc kết luận vụ trộm xe gắn máy vụn vặt của cậu ta, còng tay giam vào một phòng giam rồi mặc kệ. Kết quả cả đêm hôm đó Hà Tinh Tinh vừa khóc vừa ầm ĩ không yên, lúc thì nói có quỷ tới lấy mạng cậu ta, lúc thì rúc vào góc tường ôm đầu run như cầy sấy xin quỷ tha mạng cho cậu ta, ha, ngày hôm sau bạn tù biết phục thiện tố cáo cậu ta, nói trên người thằng nhóc này có án mạng, còn hỏi nếu hắn tố cáo thì có thể coi như biểu hiện lập công chuộc tội không.” Thái Lân suýt nữa cười ra tiếng: “Đương nhiên là không rồi, nếu không nhờ tư tưởng giác ngộ cao của bạn tù, thì truyền thuyết đô thị cương thi gϊếŧ người nhảy sông trong đêm mưa này tới ngày hôm nay nhất định còn chưa có hồ sơ phát ra đâu!”

Cách đó vài mét chính là nơi “Ác quỷ” nhảy sông trong lời kể của Hà Tinh Tinh, trên bãi sông bị dây cảnh giới kéo ra một khu vực cấm dài, mấy nhân viên giám định dấu vết cầm túi vật chứng đang ngồi xổm dưới đất lật từng cục đá vụn từng tảng đất lên kiểm tra.

Bộ Trọng Hoa yên lặng gật đầu, như đang suy tư gì đó, một lúc lâu cũng không lên tiếng.

“Sếp,” Thái Lân đợi hồi lâu rốt cuộc không nhịn được nữa bèn cất tiếng hỏi: “Đừng nói là anh tin tưởng cái chân tướng vụ án cương thi gϊếŧ người đến văn học vỉa hè cũng không bịa ra được này nhé?”

“………….”

Bộ Trọng Hoa hỏi ngược lại: “Chú thì sao?”

“Em? Em tất nhiên là không tin rồi, đảng viên đảng cộng sản chúng ta đều kiên định với chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa vô thần!” Thái Lân ưỡn ngực, vô cùng thành thục già dặn nói: “Theo em thấy vụ án này tám phần là do Hà Tinh Tinh gây án, anh nhìn cái chỉ số IQ trong việc trộm xe chạy trốn kia đi, cũng chỉ cậu ta mới có thể bịa đặt ra câu chuyện ở trình độ này. Trở về để nhân viên pháp y của chúng ta rửa bên trong đáy huyệŧ và huyệŧ của nạn nhân xem, trong năm năm làm cảnh sát hôm nay đây là lần thứ mười tám em chứng kiến những vụ án kiểu thế này rồi, động cơ gây án cho tới bây giờ đều không thoát khỏi liên quan đến nửa thân dưới của đàn ông……………”

“Anh không nghĩ vậy,” Bộ Trọng Hoa ngắt lời cậu ta.

Thái Lân hơi sửng sốt: “Hả?”

Ở chỗ cao trên bờ đê, hơn hai mươi cảnh sát đang bận rộn đi tới đi lui, chụp ảnh, thu thập bằng chứng. Mấy chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau, thi thể trên chiếc cáng sắt được bọc vải đen, đặt bên cạnh cửa xe phía sau.

“Có lẽ cậu ta không hề nói dối,” Bộ Trọng Hoa trầm giọng nói: “Ác quỷ gϊếŧ người, cũng không nhất định là giả.”

Miệng Thái Lân ngoác ra thành hình chữ “Ặc”, trên mặt là biểu tình tam quan được đổi mới: “Vì, vì sao?”

“Bởi vì……..”

Bộ Trọng Hoa đột nhiên liếc thấy gì đó, bỗng dừng lại.

Bên cạnh chiếc xe cảnh sát cách đó không xa, có một bóng người đứng cách cái cáng sắt hai ba mét, một tay kẹp điếu thuốc, một tay đút trong túi quần, lặng lẽ đưa mắt quan sát đường nét hình người dưới tấm vải đen.

Là Ngô Vu.

Không biết qua bao lâu, một người ngay cả thi thể cũng không dám liếc mắt nhìn nhiều, cuối cùng giống như đã gom góp được chút dũng khí và sức mạnh từ trong cơ thể, chậm rãi nhấc chân tiến lên phía trước, đứng yên bên cạnh cái giường sắt, sau đó đưa tay lên kéo dây khóa cái túi chứa xác ra.

Bộ Trọng Hoa vẫn luôn chuyên chú quan sát mỗi một động tác của Ngô Vu, ngay cả Thái Lân đang ló đầu ra tò mò quan sát cũng không chú ý tới, lúc này, anh đột nhiên nhấc chân bước lên.

“Ài ông…….Sếp!” Thái Lân gọi lại không được, đành phải vội vàng đạp lên bãi đá ngổn ngang đi lên theo.

Chú thích:

(1) Người Trung Hoa cổ đại sùng bái thờ cúng “Thiên địa quân hôn sư” lấy “Thiên, địa, phụ, mẫu” là thân nhất, trong đó Thiên là phụ, chữ Thiên (天) và chữ phụ (父) đều có “Bốn nét”, Địa là mẫu, chữ Địa (地) có sáu nét. Chữ Thiên (天) bốn nét, chữ Địa (地) sáu nét, nghĩa là không biết thiên địa; chữ Phụ (父) có bốn nét, chữ Mẫu (母) có năm nét, nghĩa là không biết cha mẹ; chữ Văn (文) có bốn nét, chữ Tự (字) có sáu nét, nghĩa là không biết chữ; chữ Khổng (孔) có bốn nét, chữ Lão (老) có sáu nét, nghĩa là không biết Khổng tử Lão tử là ai; chữ Phu (夫) có bốn nét, chữ Phụ (妇) có sáu nét, nghĩa là không biết chuyện vợ chồng; chữ Hung (凶) có bốn nét, chữ Cát (吉) có sáu nét, nghĩa là không biết lành dữ.

Bốn sáu không biết, nghĩa là: Không biết trời không biết đất, không biết cha mẹ, không biết chữ, không biết Khổng Tử Lão Tử là ai, không biết chuyện vợ chồng, làm việc lỗ mãng không biết cát hung họa phúc.