Chương 59
Edit: Sabi
Núi Thiên Tung.
Trong hư không, kim phút vô hình chậm rãi chỉ về phía thời gian chỉ định. Ở trong rừng, hoàng hôn đang từ từ buông xuống, sắc đỏ như máu lúc ẩn lúc hiện rọi qua mí mắt quét lên tầm nhìn.
Tay Thân Hiểu Kỳ giật giật một cái, từ trong hôn mê tỉnh lại.
"................" Cậu muốn gọi Bộ Vi, đôi môi khô nứt nẻ hé ra, lại không phát ra âm thanh nào. Qua một lúc lâu, tầm nhìn từ từ rõ ràng, cậu phát hiện mình đang nằm trên một bãi đất trống tại sườn núi, đỉnh đầu bị tán cây phượng hoàng đỏ rực che lấp, giống như đang bị những tia nắng chiều cuối cùng rọi xuống đốt cháy.
Sao lại ở trên đỉnh núi?
Thân Hiểu Kỳ không nghĩ được nhiều, sự chú ý của cậu ta bị một vật ở cách đó không xa, một vật không thể nào xuất hiện ở đây thu hút - là một chai nước khoáng.
Một chai nước khoáng được đặt ngay ngắn trên mặt đất.
Có mấy giây, Thân Hiểu Kỳ cho rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác trong bước đường cùng, nhưng bản năng cầu sinh hoàn toàn che lấp lý trí, chờ đến lúc cậu ý thức được bản thân đang làm gì, thì cậu đã dốc hết sức lực leo lên sườn dốc, nắm chặt chai nước kia, thậm chí lúc mở nắp do tay run quá nên mấy giọt nước bị bắn ra ngoài.
Sao lại có chai nước ở đây? Là ai để đây? Sẽ không có độc chứ?
Thân Hiểu Kỳ không nghĩ được nhiều như vậy. Toàn bộ tâm trí, giác quan của cậu ta đều tập trung vào chất lỏng vô cùng ngọt ngào trong cổ họng, trừ điều này ra thì không còn nghĩ được gì khác nữa, đến lúc dốc hết toàn bộ chai nước vào trong bụng mới dừng lại, giống như đang nằm mơ ngẩn ngơ nhìn chai nước rỗng trong tay.
Sau đó, trong chớp nhoáng cậu nhớ tới gì đó, trong đầu ầm một tiếng...
Bộ Vi!
Thân Hiểu Kỳ chợt quay đầu, còn chưa thấy rõ thiếu nữ đang hôn mê cách đó không xa, tất cả biến cố lần lượt phát sinh.
Rầm! bùn đất bắn lên, cậu đột nhiên mất trọng lực, mặt đất dưới chân sụp xuống, cả người cùng với vô số cỏ khô và bụi đất rơi xuống hố đất!
***
"Tổ thăm dò hai không có tiến triển!"
"Tổ thăm dò một không phát hiện ra mục tiêu!"
"Tổ thăm dò sáu đang mở rộng phạm vi lục soát ra xung quanh!"
Trong bộ đàm lần lượt vang lên tiếng thông báo, vô số cảnh sát nhân dân dắt theo chó nghiệp vụ bôn ba giữa núi rừng nguyên thủy phức tạp, đột nhiên tiếng chó sủa gâu gâu vang lên liên tục không ngừng.
Tần Xuyên giơ bộ đàm lên: "Đây là tổ thăm dò bốn! Có phát hiện!"
Chó nghiệp vụ chạy như điên trong rừng, cảnh sát hình sự và nhân viên tìm kiếm cứu hộ theo sát phía sau. Không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng chó sủa vang lên từ sau mấy bụi cây có gai. Trong thoáng chốc, tất cả mọi người ai cũng vui mừng ra mặt, Tần Xuyên bất chấp bản thân suýt chút nữa bị trẹo chân dẫm lên lớp bùn đất gồ ghề lồi lõm, gần như là dùng cả chân lẫn tay xông lên đầu tiên, tùy tiện rút con dao phay trang bị trên người đội viên đội tìm kiếm cứu hộ ra, xẹt xẹt, tách bụi cây có gai ra.
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Đội viên đội tìm kiếm cứu hộ phấn khích hô lên: "Tìm được rồi!"
Tần Xuyên ném con dao đi, chấp bị gai đâm, cố sức tách bụi cây ra.................
***
"Khụ khụ khụ............"
Trong hố đất bụi mù mịt, cú ngã này khiến Thân Hiểu Kỳ rơi xuống sâu ít nhất hai mét, phổi của cậu suýt chút nữa từ trong cổ họng bay ra ngoài.
Cánh tay trái bị gãy của cậu hoàn toàn không thể cử động được, may mắn có cỏ cây và lá rụng làm đệm mới không xảy ra thêm sự cố nào nữa. Không biết qua bao lâu, Thân Hiểu Kỳ rốt cuộc cũng dừng lại cơn ho khan mang theo máu này, cậu dùng cánh tay không bị gãy chống người ngồi dậy, từ dưới bùn đất nhão nhoét bò lên, xúc cảm dưới tay đột nhiên cảm giác được có điều không đúng.
Cậu định thần nhìn kỹ, đối diện lại là nửa khuôn mặt thối rữa, con ngươi đυ.c ngầu hình cầu đang nhìn chòng chọc vào mình.
Não của Thân Hiểu Kỳ hoàn toàn trống rỗng, toàn thân run rẩy như bị điện giật, muốn bò ra nhưng tay chân lại không đủ sức.
"Aaaa..........Aaaaa..............."
Thời gian dài đằng đẵng như trải qua một thế kỷ, tiếng hét chói tai không giống người rốt cuộc từ trong cổ họng cậu bùng nổ hết mức: "AAAAAAA...............!!!"
Trong thoáng chốc, thi thể kia nứt ra biến thành một gương mặt với cái miệng ngoác ra nụ cười quái dị, xương trắng rắc rắc giơ lên, mang theo mùi máu tanh tưởi trói hai cánh tay của cậu lại. Thân Hiểu Kỳ giống như phát điên lăn một vòng lùi về phía sau, vừa la hét vừa đạp chân, tiếng hét sợ hãi kia thực sự rất khó hình dung, cho đến lúc cái ót của cậu đập mạnh vào một hòn đá bên rìa hố, bốp, trước mắt rốt cuộc tối sầm.
Trước khi mất đi ý thức, cậu phảng phất nghe thấy tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu, hình như cuối cùng cũng có người chạy tới, dừng lại bên hố đất.
"..............Cảnh sát đuổi tới rồi, đang lục soát khắp ngọn núi.............."
"Không kịp rồi.........."
Hai tai Thân Hiểu Kỳ ù đi, cái gì cũng nghe không rõ, kèm theo tinh thần đang nhanh chóng bị cuốn đi tê liệt ngã xuống đất.
Cho đến giây cuối cùng trước khi bị ngất đi, trong tay cậu vẫn nắm chặt chai nước khoáng không kia.
***
Loạt soạt! Bụi cây có gai bị một bàn tay trần trụi gạt ra, Tần Xuyên chống người nhảy lên, nhanh chóng tiến lên trước mấy bước, rồi đột ngột dừng lại.
Mấy cảnh sát nhân dân lần lượt đuổi kịp, thoáng chốc cũng lần lượt sững sờ tại chỗ.
Mấy con chó nghiệp vụ nôn nóng sủa, đi qua đi lại đánh hơi, mà phía sau sườn núi bị cỏ hoang che lấp lại không có một bóng người, đừng nói Thân Hiểu Kỳ hay Bộ Vi, ngoại trừ đám cảnh sát này ra đến cả bóng ma cũng không có.
Tần Xuyên thở hổn hển giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là 8 giờ 05 phút, cuộc chiến giằng co giữa sự sống và cái chết này chỉ còn lại bốn phút cuối cùng!
"Tổ bốn thông báo tình hình!"
"Sao rồi Tần Xuyên?" "Tổ bốn, mau báo cáo tình hình!"................
Trong bộ đàm lần lượt vang lên tiếng gào, nhưng không khí tại hiện trường lại nặng nề căng thẳng, không có ai trả lời cũng không có ai lên tiếng, mọi người trố mắt nhìn nhau, trên mặt tất cả đều là trắng xanh đan xen. Một đội viên đội tìm kiếm cứu hộ trong rừng không nhịn được gần như muốn khóc, lẩm bẩm không ngừng: "Làm sao đây đội phó Tần, rõ ràng là không có gì cả, sao chó lại sủa............."
Tần Xuyên đột nhiên giơ tay lên ngăn anh ta lại, đi lên bụi cây phía trước lục soát kỹ càng một lúc, đầu ngón tay cẩn thận móc ra thứ gì đó từ trên cành cây khô xuống.
"Đây là.............."
"Quần áo." Tần Xuyên nhìn chằm chằm sợi vải vụn trong kẽ móng tay mà mấy người bên cạnh không nhìn ra: "Đây là sợi vải có màu sắc giống với màu chiếc quần mà Thân Hiểu Kỳ thích mặc."
Mọi người lập tức đuổi lên trước, còn chưa kịp nhìn kỹ, ngay tại lúc này, phía xa xa đột nhiên như ẩn như hiện vang lên tiếng động, hình như là một tiếng hét hoảng sợ, sau đó chim muông đậu trên cành cây phành phạch vỗ cánh bay tan tác, khiến mọi người nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn.
"Gâu gâu gâu!!"
Chó nghiệp vụ vượt lên chạy về phía vừa vang lên tiếng động, Tần Xuyên đột nhiên đứng lên, tất cả các kênh bộ đàm trong mọi ngóc ngách của núi Thiên Tung đồng thời vang lên tiếng gào của anh ta: "Đuổi theo!"
Băng qua vùng đất hoang vắng cùng rừng cây, vượt qua mấy vùng đất bị rừng cây bao phủ, trước mắt chợt rộng mở thoáng đãng, một dải lớn rừng cây phượng hoàng từ trên cao ầm ầm cháy xuống. Khung cảnh trước mắt khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn, chó nghiệp vụ chạy như điên đến một bóng râm nào đó trên sườn núi, bắt đầu đào bới không ngừng trên mặt đất.
"Tổ bốn đã tìm thấy mục tiêu rừng cây phượng hoàng, chó nghiệp vụ có phát hiện, chúng tôi đang đuổi theo!" Tần Xuyên đem bộ đàm cắm lên vai phải, ba bước thành hai đuổi theo phía sau.
Đội viên đội tìm kiếm cứu hộ bao nhiêu năm không kinh qua trong rừng cây, rễ cây mọc ngang dọc đan xen ẩn nấp dưới lớp mùn, khiến bọn họ đi hai bước thì vấp ngã một cú. Nhưng vào lúc này không còn ai để ý đến việc kêu đau, nhiều người đều là dựa vào sức mạnh ý chí nỗ lực bò dậy lại ngã xuống, ngã xuống lại bò dậy, khắp người đều là lá rụng và bùn đất theo đại quân đi về phía trước, trong tuyệt vọng chỉ nghe thấy các loại tiếng gào liên tục truyền ra từ bộ đàm:
"8 giờ 07 phút!"
"8 giờ 07 phút 40 giây!"
"Tần Xuyên," trong bộ đàm vang lên giọng nói trầm ổn của cục trưởng Lữ: "Chỉ còn chưa đầy một phút nữa!"
Các dây thần kinh trong đầu mọi người càng kéo càng căng, nhiều lần gần như đạt tới giới hạn, trong tăm tối sợi dây dẫn vô hình chậm rãi cháy đến cuối -
Tần Xuyên nghiến răng, rút súng bắn lên trời hai phát, đoàng đoàng, giữa hoàng hôn vô số chim muông kêu lên sợ hãi, bay vυ't đi!
Làm vậy là để ngăn chặn tên bắt cóc có khả năng đang ở gần đó, cùng một lý do như còi xe cảnh sát, nhưng không biết liệu nó có hiệu quả đối với loại bắt cóc biếи ŧɦái mất trí này hay không. Đám cảnh sát sau lưng Tần Xuyên dừng bước, nhìn về phía bầu trời tối đen ở xa xa, ngoại trừ tiếng vọng lại của hai phát súng vừa bắn ra, bốn phía rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.
Thời gian tìm kiếm giải cứu gấp gáp ngắn ngủi, nhưng lúc này mỗi giây mỗi phút giống như kéo dài vô tận vĩnh viễn không có điểm cuối.
Tích tắc -
8 giờ 09 phút đúng, lớp bụi bị bước chân khuấy động từ từ lắng xuống.
Rõ ràng không có tiếng động, trong hư không giống như có một cái búa tạ đập vỡ quả bom vô hình, ầm ầm, phía trước mấy con chó nghiệp vụ đang sủa không ngừng.
"Tìm thấy rồi!"
"Ở kia! Ở kia!!!"
Tiếng gào xé rách màng nhĩ của mọi người, các tổ tìm kiếm và cứu hộ khác trong sơn cốc đồng thời ngẩng đầu lên, trong xe chỉ huy ở lưng chừng núi, cục trưởng Lữ đột nhiên đứng dậy.
"Tìm thấy rồi!" Tần Xuyên chạy lên phía trước cách mấy chục mét, chỗ mấy con chó nghiệp vụ đang tập trung, bị ngã lăn bao nhiêu vòng cũng không phát hiện, âm cuối sắc bén lạ lùng: "Gọi đội cấp cứu! Lái xe cấp cứu lên! Nhanh lên!!..."
Từ trên cao nhìn xuống, Bộ Vi và Thân Hiểu Kỳ lẳng lặng nằm trong bụi cỏ dưới chân núi, cơ thể không nhìn thấy nhịp điệu phập phồng khi hít thở.
Một luồng ánh sáng từ bầu trời rọi xuống giữa tán cây, từ vàng nhạt biến thành xanh thẫm, màn đêm kéo ra tấm màn che rộng lớn. Trong trời đất chỉ còn lại dòng máu đỏ tươi đang ào ạt chảy ra từ người thiếu niên và thiếu nữ, cuối cùng kéo thành một màu đỏ thẫm chói mắt.
***
Bệnh viện huyện Giang Dương, bên ngoài phòng cấp cứu.
Đèn đỏ tắt ngúm, cánh cửa bị đẩy ra, Giang Đình đột ngột đứng lên, một bác sĩ vừa đi ra vừa tháo khẩu trang.
"Viên đạn đã được lấy ra, cuộc phẫu thuật rất thành công, có thể nói là đã thoát khỏi nguy hiểm. Tuy không tổn thương đến nội tạng và động mạch chính, nhưng không hiểu sao lại mất máu nhiều như vậy. Cần phải nghỉ ngơi một thời gian, tuổi trẻ cũng đừng coi thường không biết nặng nhẹ.............."
Xung quanh trời đất quay cuồng, tiếng nói của bác sĩ càng ngày càng xa, dần dần biến thành hư ảo.
"Ơ kìa, cậu sao vậy...........Y tá! Y tá!"
Trước mắt Giang Đình biến thành màu đen, tinh thần hoảng hốt, có cảm giác mình được bảy bàn tay tám bàn chân dìu đi. Khoảng mấy giây sau y mới khôi phục ý thức, được các nhân viên y tế dìu ngồi xuống băng ghế, xung quanh đều là tiếng người hò hét loạn xạ.
"Tôi không sao, không sao...........Cảm ơn." Đôi tay Giang Đình như ngâm trong nước đá không ngừng run rẩy, nhận lấy cốc nước mật ong mà y tá vừa vội vàng bưng tới, đặt lên miệng uống một hớp.
"Đồng chí cảnh sát," y tá trưởng gạt đám người đang vây quanh đi tới, đưa lên chiếc điện thoại đang đổ chuông không ngừng: "Điện thoại của anh."
Điện thoại di động của Giang Đình rốt cuộc cũng không chịu đựng được, hay là do có bệnh cũ mà chuông reo nhưng màn hình vẫn tối thui, cũng không hiện lên tên người gọi. Y nhìn màn hình, nhận lấy đặt bên tai hỏi: "Xin chào?"
"A lô, cố vấn Lục, là tôi tiểu Mã đây!"
Giang Đình không có sức trả lời, giương mắt lên nhìn đồng hồ treo tường.
"Có tin tức từ núi Thiên Tung, đã tìm được con tin rồi cố vấn Lục! - Rừng cây phượng hoàng! Bộ Vi và Thân Hiểu Kỳ vẫn còn sống, vẫn còn sống!!"
Bối cảnh bên Mã Tường rất ồn ào, chắc hẳn cậu ta cũng vừa nhận được tin tức. Giang Đình thu hồi ánh mắt, cổ họng khàn khàn hờ hững nhả ra ba chữ, không nghe ra được sự yếu ớt, cũng không có chút xíu vui buồn hoặc là tâm tình kích động nào, chỉ nói: "Tôi biết rồi."
"Đội phó Tần đang dẫn người phong tỏa các lối ra vào của núi Thiên Tung, cố gắng bắt được tên bắt cóc trong đêm. Ăn gan hùm mật gấu dám ra tay với đội hình sự cục công an thành phố! Lần này ngay cả con ruồi chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua, nhất định phải lôi hết đám cháu trai này ra nhổ cỏ tận gốc!............."
Giang Đình ừ rồi cúp máy, ném điện thoại di động qua một bên.
"Đồng chí cảnh sát, ngài không sao chứ?" Y tá trưởng lo lắng quan sát khuôn mặt không giống người của y: "Mấy người tới đây, dìu vị sĩ quan cảnh sát này đến phòng bệnh làm kiểm tra, có thể là bị hạ huyết áp, gọi người lấy hai đơn vị Glucose tới đây!"
Giang Đình nói cám ơn, được cô ý tá đỡ đứng lên dìu đi về phía trước, đi được vài bước y đột nhiên ngọ nguậy đứng lại.
"Xin lỗi," giọng y tuy rất yếu ớt, phải sát lại gần mới có thể nghe thấy, nhưng vẫn mang theo sự lễ phép: "Có thể sắp xếp cho tôi nghỉ ngơi bên cạnh anh cảnh sát vừa mới phẫu thuật xong kia không, nếu không phiền..........."
Y tá trưởng lên tiếng đáp ứng, Giang Đình lúc này mới gật đầu, xoay người được người cẩn thận dìu đi.
Chín giờ tối, Giang Đình kết thúc kiểm tra đang nằm trong phòng bệnh, trên tay là kim chuyền nước biển, bên cạnh là Nghiêm Tà vừa được đẩy vào sau khi phẫu thuật.
Chủ nhiệm khoa tự mình dẫn người đến bố trí các loại máy móc điều trị và các thiết bị theo dõi, ồn ào bận rộn cả buổi, đến khi tất cả các máy móc và vòi dẫn đã được sắp xếp ngăn nắp trật tự, các vị bác sĩ y tá mới lục tục lui ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, phòng bệnh trắng tinh trở nên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng tít tít theo quy luật không nhanh không chậm của máy đo nhịp tim, cùng với ánh sáng xanh đỏ đan xen vào nhau.
Giang Đình nghiêng đầu, nhìn sang giường bệnh bên cạnh.
Nghiêm Tà đeo mặt nạ hô hấp, che kín một nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi lông mày rậm rạp nhô ra dưới mái tóc đen nhánh và vầng trán góc cạnh.
"..............." Giang Đình dùng sức chống đỡ cơ thể ngồi dậy, rút kim chuyền ra.
Ngón tay y thon dài trắng nõn, những mạch máu màu xanh nhạt rất rõ ràng, một giọt máu theo kim chuyền chảy ra, nhưng y dường như không có cảm giác, vịn vào tủ đầu giường đi tới ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tà, thở dài một hơi.
Nhịp tim cùng sinh mệnh riêng biệt của hắn đều rất vững vàng, theo hơi thở phập phồng, một làn hơi trắng bốc lên mặt nạ oxy. Giang Đình nắm chặt tay hắn, bàn tay cứng rắn kia tràn đầy vết sẹo nhỏ cùng với vết chai do cầm súng khiến lòng bàn tay y bị cộm lên, thậm chí có cảm giác hơi đau.
Đau đớn kia cũng khiến y xác nhận người đàn ông này vẫn còn sống, vẫn đang khỏe mạnh nằm trước mắt mình.
Giang Đình lặng lẽ thở dài, giơ tay vuốt lên cặp chân mày dù hôn mê vẫn nhíu chặt lại kia, sau đó cẩn thận ngắm kĩ khuôn mặt đẹp trai này, đáy mắt dần dần