Chương 56
Edit: Sabi
Thời gian trong phòng bệnh dường như ngừng lại, bức tường trắng bợt, giường bệnh, cửa sổ kính, phảng phất biến thành tấm gương phản xạ méo mó, khúc xạ ra màu sắc kỳ quái, ánh sáng trắng khiến cho người nhìn hoa mắt chóng mặt.
Leng keng.........
Tiếng va chạm của còng tay bằng kim loại phá vỡ cuộc giằng co tĩnh lặng chết chóc, đôi tay Lý Vũ Hân không ngừng run rẩy, toàn thân lập tức sụp đổ, mấy phút đằng đẵng trôi qua mới run rẩy nói ra một câu: "......Anh......làm sao........biết........."
"Cô cho rằng chỉ cần che giấu chân tướng về cái chết của Hạ Lương, ngồi tù mấy tháng vì tội ăn cắp, sau khi rời khỏi đây thì sẽ không sao nữa đúng không?"
"............"
Giang Đình cúi người, thì thầm bên tai cô bé: "Những đêm hè oi bức giữa tháng bảy. Câu này có nghĩa là, đêm hè oi bức giữa tháng bảy, vào lúc 8 giờ 09 phút hoàng hôn rực rỡ buông xuống ở đâu đó, tuyên bố kết thúc thời đại niên thiếu, thời khắc tiến hành hình phạt bắt đầu, đêm dài đằng đẵng sau đó là toàn bộ quá trình hành hình. Cô cho rằng gϊếŧ chết Hạ Lương thì hình phạt sẽ kết thúc? Không, chưa đủ. Cô thử nghĩ xem tại sao từ lúc mới bắt đầu người được chọn trúng lại là cô?"
"..............."
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Vũ Hân trắng bệch đến doạ người, hơi thở vừa thoát ra đã vội vã thu lại, bị Giang Đình dùng sức bắt lấy cổ tay.
Ba ngón tay của Giang Đình vẫn còn quấn băng, tay của Lý Vũ Hân cũng bị thương trong lúc giãy giụa. Hai bàn tay giống nhau vừa thon dài trắng nõn, vừa chồng chất vết thương siết chặt lấy nhau, trong phút chốc tạo cho người khác ảo giác tay phải đang nắm chặt tay trái.
"Nói cho tôi biết," anh nói, "Tôi sẽ đưa cô thoát khỏi cơn ác mộng này, nếu không cả đời cô cũng đừng mong có thể thoát khỏi tay những người đó."
"Không.........." Lý Vũ Hân gấp gáp nói, "Không, không chỉ riêng tôi..........."
"Tôi không phải người đầu tiên.........Trước tôi, còn, còn có............."
Giang Đính chớp mắt.
Sợi dây xích kim loại kêu leng keng, đó là do Lý Vũ Hân càng lúc càng dùng sức nắm lấy ngón tay Giang Đình, như thể đang dùng hành động này để lấy thêm can đảm:
"Trước tôi..........Hai người, bọn họ đều.............Đều chết hết."
Chết hết.
Cả hai người đều bị gϊếŧ.
Ngày và đêm dường như bị đảo ngược, khung cảnh thay đổi. Mọi thứ trước mặt cô gái bắt đầu thối lui, những hình ảnh lặp đi lặp lại vô số lần trong cơn ác mộng đang dần dần chiếm đoạt tầm nhìn, cắn nuốt tất cả giác quan.
Đó là lúc hoàng hôn đỏ vàng buông xuống đường chân trời, màn đêm vô tận trỗi dậy, Hạ Lương bị trói run run quỳ trên mặt đất.
Những bóng đen ma quái lắc lư vây quanh bốn phía, cô gái tay cầm dao, chân mềm nhũn đứng không vững, bị người cứng rắn đỡ lên.
"Gϊếŧ nó đi," giọng nói vang lên bên tai mang theo ý cười.
"Không.......Không.........."
"Tên hèn nhát này vì cứu sống bản thân mà phản bội mày, phải bị trừng phạt."
"Làm ơn, hãy để chúng tôi đi, xin ông..........."
"Gϊếŧ nó đi, nếu không mày sẽ cùng nắm tay nó nằm xuống lòng đất."
"Tôi không làm được, cấu xin ông, xin ông!............"
Cô gái đang khóc lóc bị người ép buộc quay đầu qua, dưới hố đất cách đó không xa, hai cổ thi thể thối rữa tay nắm tay dựa sát vào nhau. Hốc mắt trống rỗng của bọn họ hướng về bầu trời, có thể loáng thoáng nhìn thấy xương trắng đã biến thành màu đen cùng những con dòi lúc nhúc trong nội tạng.
"Nhìn đi, đây chính là kết quả của việc không làm được." Giọng nói kia vẫn mang theo ý cười, hình như lúc nào cùng đặc biệt vui vẻ, nói: "Mày cũng sẽ cùng nhận chung một hình phạt."
Mày cũng sẽ nhận chung một hình phạt..........
Cô gái khóc nức nở, tiếng khóc tê tâm phế liệt từ nơi hoang dã bay lên bầu trời, hòa cùng với tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng trong phòng bệnh hóa thành một giọng nói:
"Tôi không muốn gϊếŧ người, tôi không muốn gϊếŧ Hạ Lương, tại sao lại là tôi?"
"Chúng tôi phạm vào tội gì mà phải bị trừng phạt, tôi không biết, thật sự không biết.........."
"Các em không làm gì sai," Giang Đình lau nước mắt trên mặt cô gái, thì thầm: "Nghe này, đợi lát nữa tôi gọi người cảnh sát kia quay lại, về phần tại sao Hạ Lương lại bị gϊếŧ, em biết phải nói cái gì rồi chứ."
"Tôi, tôi không dám," Lý Vũ Hân nức nở: "Tôi thật sự không dám, tôi............."
Giang Đình nói: "Em dám. Hạ Lương thực sự bị em gϊếŧ chết, nhưng cậu ta chết không có đối chứng, dưới tình huống không bắt được tên bắt cóc, thì cũng chẳng có ai chứng minh được em thực sự bị ép buộc, không lẽ em muốn vì tội của người khác mà ngồi tù cả đời?"
Lý Vũ Hân lắc đầu như điên.
"Vậy em có muốn quay lại đi học không? Hãy để cảnh sát xin biểu dương công lao cho em, khôi phục danh dự của em trước mặt tất cả người thân, bạn bè, thầy cô giáo và trường học."
"................"
Mặt Lý Vũ Hân tái nhợt, theo giọng nói dịu dàng sâu lắng của Giang Đình, như thể bị mê hoặc, một lúc lâu sau không biết sao lại gật đầu một cái.
Giang Đình nói: "Vậy em biết phải làm gì rồi chứ?"
Y vừa muốn đứng lên, đột nhiên bị Lý Vũ Hân kéo lại như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy: "Cảnh sát, anh..........Tại sao anh lại giúp tôi?"
Giang Đình không trả lời ngay, trên mặt không phân rõ vui giận, một lúc lâu sau mới nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài phòng bệnh.
Xuyên thấu qua cửa sổ bằng kính, Nghiêm Tà đang đứng ở phía xa xa trong hành lang gọi điện thoại, không thể nghe thấy động tĩnh ở nơi này.
"...........Bởi vì đối tượng hắn ta thực sự muốn hành hình không phải Hạ Lương, cũng không phải là Thân Hiểu Kỳ." Giang Đình thì thầm bên đôi tai lạnh như băng của Lý Vũ Hân, tiếng nói nhỏ đến mức chỉ hai người mới có thể nghe thấy: "Người phản bội hắn là tôi."
Con ngươi Lý Vũ Hân đột nhiên mở to.
Trong điện thoại di động truyền ra giọng nói luôn bình tĩnh ung dung quen thuộc kia: "Không phải Hạ Lương, cùng không phải Thân Hiểu Kỳ....... Người phản bội hắn là tôi."
Sau đó, phía sau lưng vang lên tiếng kẽo kẹt, Nghiêm Tà quay đầu lại, nhìn thấy Giang Đình đứng ở cửa phòng bệnh, lời ít ý nhiều nói với hắn: "Vào đi, cô bé bằng lòng khai báo."
"Ờ, được." Trên mặt Nghiêm Tà không có chút khác thường nào, vội vàng nói với điện thoại di động: "Tiếp tục duy trì tìm kiếm và cứu hộ, bên này có tin tức gì tôi sẽ liên lạc với các cậu." Sau đó giả vờ ấn cúp máy, đem điện thoại di động bỏ vào túi, bước vội mấy bước về phía trước ôm bả vai Giang Đình: "Tay anh sao rồi?"
Vừa hỏi hắn vừa đưa một tay nắm chặt cổ tay Giang Đình, cùng lúc đó, một tay khác từ sau vai Giang Đình trượt xuống thắt lưng, nhẹ nhàng gỡ ra một vật nhỏ bên mép dây thắt lưng.
Đó là micro nghe lén lúc nãy hắn gắn vào lúc ôm anh.
"Khá tốt, không sao đâu." Trên mặt Giang Đình lộ ra vẻ mệt mỏi khó che giấu, rút tay lại: "Không cần lo lắng cho tôi."
Nghiêm Tà đi vào phòng bệnh, chợt quay mặt sang cười với anh một tiếng.
Nụ cười này thực sự có hơi quái dị, nhưng vì nó cực kỳ ngắn ngủi, nên không ai phát hiện ra.
Lý Vũ Hân dựa lên chiếc gối trắng như tuyết ở trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch của của bé cuối cùng cùng không phục một chút màu đỏ, nhìn thấy Nghiêm Tà đi vào lập tức giãy giụa đứng lên, giọng nói vẫn còn khàn khàn: "Mấy anh thực sự có thể xem biểu hiện lập công của em, đưa em quay lại đi học sao?"
Giang Đình ngồi trên chiếc ghế bành ở một đầu khác của phòng bệnh, hai tay đan chéo đặt ở trên đùi, ngồi trong trạng thái tĩnh giống như một bức tượng đẹp đẽ.
Nghiêm Tà liếc nhìn anh, rồi thu hồi ánh mắt gật đầu một cái: "Đúng vậy, anh bảo đảm."
Ánh mắt của hắn khá sâu xa, nhưng Lý Vũ Hân cũng không chú ý tới, tâm cô bé hoàn toàn đặt lên câu cam đoan kia.
"Em không thấy dáng dấp của người đó ra sao." Cô gái co rúm lại rốt cuộc nặn ra câu nói đầu tiên này: "Em chỉ nghe thấy giọng của ông ta."
Nghiêm Tà nheo mắt lại.
"Tháng 7 năm ngoái, em với........Em với Hạ Lương, bọn em thường qua lại với nhau. Vì thành tích thi cuối kỳ không tốt, ba em ở nhà mắng chửi em cả ngày, trong cơn tức giận em chạy ra ngoài, gọi điện thoại bảo Hạ Lương đi cùng với em........ Bọn em đi dọc theo đường quốc lộ đi về phía trước, đi đến lúc trời tối, chuẩn bị ra khỏi thị trấn. Lúc này có một chiếc xe lái qua muốn đưa bọn em về."
Lý Vũ Hân khô khan nuốt nước miếng, Nghiêm Tà lập tức hỏi: "Xe gì? Tài xế trông như thế nào?"
"Là một chiếc xe Hyundai màu bạc, lúc ấy trời rất tối, em không thấy rõ mặt người lái xe, đó là một người đàn ông khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, sau khi bọn em lên xe không lâu thì......Giống như bị chuốc thuốc mê, không biết sao lại ngủ thϊếp đi."
Nghiêm Tà không lên tiếng, thật ra là không biết nói gì.
Hai học sinh trung học mười sáu tuổi, tay không tấc sắt, mơ màng bước lên xe đen, ý thức cảnh giác về an toàn thấp đến đáng sợ.
"Chờ đến lúc bọn em tỉnh lại đã ở một nơi rất hoang vu rồi, xung quanh không có ai, tất cả đều là núi rừng cùng đồng hoang. Bọn em rất sợ, nhưng kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không linh, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước..........Hai ngày tiếp theo bọn em đều trải qua ở trong rừng." Lý Vũ Hân không thể kiềm chế được khóc nức nở: "Bọn em không có thức ăn không có nước uống, Hạ Lương còn ngã bị thương, bọn em cũng đều đang sốt........"
Nghiêm Tà đột nhiên nhận thấy có gì đó không đúng: "Không có ai bắt cóc các em?"
"Em không hề........Không hề biết bọn em bị bắt cóc, cho đến lúc trở về em mới nghe người ta nói lại, ba mẹ của của Hạ Lương nhận được điện thoại tống tiền." Lý Vũ Hân nghẹn ngào: "Nhưng lúc ấy, bọn em thực sự không biết, chỉ ở trong rừng không ngừng đi, hai ngày đầu cũng chưa từng nhìn thấy những người khác!"
Nghiêm Tà dường như đã hiểu, nhưng không nói nên lời, liền hỏi tiếp: "Vậy ngày thứ ba thì sao?"
Biểu tình của Lý Vũ Hân giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng vậy.
"Ngày thứ ba, bọn em gặp..........." Một lúc lâu sau cô bé mới từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ: "Mấy người mặc đồ đen che mặt."
Người mặc đồ đen che mặt?"
"Mấy người? Là đàn ông hay phụ nữ? Em làm sao gặp phải bọn bọ?"
"Em không biết bọn họ từ đâu tới, ngày thứ ba sau khi leo lên vùng đất trống trên đỉnh núi bọn em bị ngất đi, khi tỉnh lại thì phát hiện những người này đã bao vây xung quanh rìa đất trống, Hạ Lương bị trói lại quỳ trên mặt đất, đang liên tục cầu xin, đang liên tục cầu xin........Em muốn chạy nhưng bị bọn họ bắt được. Em liều mạng kêu cứu mạng, van xin bọn họ tha cho bọn em, nhưng có người cầm điện thoại đặt bên tai em............"
Lý Vũ Hân trợn mắt, dường như sau bao lâu, nỗi kinh hoàng lúc đó vẫn còn chìm sâu ở trong xương tủy:
"Giọng nói trong điện thoại nói rằng, Hạ Lương là một tên hèn nhát phản bội em, kêu em phải gϊếŧ cậu ấy. Em khóc lóc cầu xin ông ta đừng làm thế, nhưng ông ta nói nếu em không dám động thủ, sẽ bị trừng phạt chung với Hạ Lương. Giống như, giống như........."
Nghiêm Tà hỏi: "Giống như cái gì?"
".............." Lý Vũ Hân run rẩy, một lúc sau mới nói: "Trên mặt đất có một cái hố."
Trong phòng bệnh an tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt của Nghiêm Tà và Giang Đình đều tập trung trên khuôn mặt hoàn toàn không giống người sống của cô gái:
"Trong hố có..........Có hai cỗ thi thể...... Một nam một nữ, tay cầm tay............"
"Ông ta nói, nếu em không gϊếŧ Hạ Lương, thì em sẽ giống như cô bé ở trong hố kia............."
Sắc mặt Nghiêm Tà biến đổi, hắn biết những lời của Lý Vũ Hân có nghĩa là gì: Vụ án 712 năm ngoái không phải là vụ án đầu tiên trong vụ án bắt cóc hàng loạt này!
Trước Hạ Lương, đã có ít nhất một cặp nạn nhân!
"............Vì vậy em gϊếŧ Hạ Lương?" Đầu óc Nghiêm Tà ong ong, nghe thấy giọng nói của chính mình.
Lý Vũ Hân né tránh ánh mắt của hắn.
"Không có," cô gái ngập ngừng nói, "Em không biết gì hết, em........Em bị ngất. Đến lúc em tỉnh lại, Hạ Lương đã........Đã chết."
Nghiêm Tà ngước mắt nhìn Giang Đình, Giang Đình lặng lẽ rũ mắt xuống.
Trong phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc run rẩy và nghẹn ngào của Lý Vũ Hân, rất lâu sau, Nghiêm Tà mới chậm rãi gật đầu, nói: "Được."
Nghiêm Tà chính là người như vậy: Lúc hắn phá án rất hiếm nói mấy câu vô nghĩa, có thể lựa chọn hành động để giải quyết thì đều lựa chọn hành động để giải quyết.
Nhưng chỉ cần hắn chịu nói, mỗi một chữ nói ra đều như một cây đinh, đinh sau khi bị đóng vào thì tuyệt đối không bao giờ bị tác động bởi bên ngoài.
Giang Đình lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt không để lộ ra. Anh làm như không nhìn thấy ánh mắt sắc bén đang nhìn mình của Nghiêm Tà, những thớ thịt trên mặt vẫn rất thả lỏng thậm chí là hòa hoãn, thản nhiên hỏi Lý Vũ Hân: "Sau đó thì sao, đám người này thả em về?"
Lý Vũ Hân lắc đầu, lần nữa mở miệng liền nghe thấy âm thanh hai hàm răng va chạm vào nhau: "Không, không, không có. Họ lái đến mấy chiếc xe việt dã, chuyển Hạ Lương lên một trong những chiếc xe đó, thừa dịp trời tối chở em xuống núi........Sau khi xuống núi, em bị bọn họ xịt cái gì đó vào mặt, rồi chợt ngủ thϊếp đi. Đợi đến lúc em tỉnh lại lần nữa, thì đã qua một ngày, vì lúc mặt trời lần nữa xuống núi, em nhìn thấy chiếc xe việt dã lại dừng lại trên đỉnh núi, bọn họ chuyển Hạ Lương..........chuyển Hạ Lương với đôi mắt nhắm nghiền không còn động đậy nữa xuống xe..........."
Lời nói của cô bé không được mạch lạc, muốn ôm đầu, nhưng chỉ có thể vùng vẫy được còng tay:
"Trên mặt đất đào một cái hố lớn..........Bọn họ đặt Hạ Lương xuống đó, đặt vào giữa..........."
"Sau đó, bọn họ dùng đất lấp cái hố lại..........Aaaaa!"
Dây thần kinh nhỏ bé của cô bé đã bị kéo căng đến giới hạn, rốt cuộc bị đứt phựt, bật ra tiếng khóc bén nhọn như tiếng kêu của ma quỷ.
Nghiêm Tà đưa tay đè chặt ấn đường của mình, dựa vào động tác này từ từ tiêu hóa một lượng tin tức lớn trong những câu nói vừa rồi của Lý Vũ Hân, một lúc lâu sau giữa tiếng khóc vô cùng bi thương của cô gái mới khàn khàn thở dài một tiếng.
"Người hành hình không phải là một người, mà là cả một tổ chức hoàn hảo hết sức cơ động. Mục tiêu của tên thủ lĩnh tổ chức này là các cặp thiếu niên nam nữ đang yêu nhau, sau khi bắt cóc thì vứt vào núi rừng hoang vắng, gọi điện thoại tống tiền, gửi áo máu và thông báo thời gian hành hình cho gia đình con tin, đồng thời để cho hai con tin đấu tranh sinh tồn, ép buộc nữ sinh gϊếŧ chết nam sinh, nếu như nữ sinh không dám xuống tay sẽ gϊếŧ chết cả hai người, tay trong tay chôn chung một chỗ."
Nghiêm Tà lắc đầu hít sâu một hơi: "Cảm giác hiến tế và cảm giác nghi thức này, khiến người ta cảm thấy giống như một tổ chức tà giáo, chỉ không biết cái gọi là "phản bội" và "hèn nhát" này là có ý gì."
Giang Đình im lặng.
Nghiêm Tà suy tính một lúc, đột nhiên hất cằm về phía y: "Ê."
"Hả?"
"Sao tôi lại cứ có cảm giác cái tổ chức này hơi giống với băng đảng buôn bán ma túy ở sau lưng Phùng Vũ Quang nhỉ, sẽ không phải là cùng một nhóm người chứ?"
Tuy là câu hỏi, nhưng âm cuối của Nghiêm Tà lại có cảm giác cực kỳ áp bức, giống như đang mơ hồ ám chỉ điều gì đó,