Phá Vân 1

Chương 54

Chương 54

Edit: Sabi

Chiếc xe ầm ầm chạy về phía trước, Nghiêm Tà chỉ cảm thấy trong l*иg ngực mình nặng trĩu, không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào.

Hàng lông mi dài và dày của Giang Đình phủ xuống che kín đôi mắt, từ góc độ của Nghiêm Tà nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy non nửa gò má an tĩnh thanh tú của y, hơi thở kéo dài nhẹ nhàng ổn định .

".............." Nghiêm Tà chờ đợi một lúc lâu, trái tim trong l*иg ngực đang đập điên cuồng từ từ chậm lại, lặng lẽ thở ra một hơi dài.

"Được rồi," Hắn lẩm bẩm.

Mặc kệ Giang Đình là ngủ hay thức, đây đều là phương thức đáp lại tình cảm thấu tình đạt lý và phù hợp nhất của hắn, luôn luôn lưu lại cho tất cả mọi người một khoảng trống và không gian để quay đầu.

Giống như chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra, lại giống như cái gì cũng chưa xảy ra.

Nhưng khi Nghiêm Tà dựa đầu vào sau ghế, sau đó nhắm mắt lại, khoảnh khắc đó hắn hiểu rõ những thứ vừa xảy ra trong lòng mình là điều không thể trốn tránh được nữa rồi. Giống như một hạt giống trong lúc vô tình bị ném vào mảnh đất tươi tốt, trong giây phút khi nó nảy mầm, chùm rễ của nó đã quấn chặt dưới đáy lòng, khiến con người ta không thể coi nhẹ hoặc nhổ đi được.

Cánh tay Nghiêm Tà siết chặt bả vai của Giang Đình.

Hắn không muốn suy nghĩ về việc người trong ngực rốt cuộc là ngủ rồi hay vẫn còn tỉnh táo, và cách làm thỏa đáng nhất vào lúc này chắc hẳn là buông tay.

Nhưng hắn lại không làm vậy.

***

Gần 5 giờ sáng, tại cửa trại tạm giam huyện Giang Dương, cửa sổ kính xe Cherokee được hạ xuống, Nghiêm Tà xuất trình thẻ cảnh sát của mình.

Nhân viên trực ban nhìn một cái, cảm thấy rất ngưỡng mộ, vội vàng khoát tay bảo người nâng thanh chắn an toàn lên.

Dù là Nghiêm Tà hay Giang Đình, cũng đều rất quen thuộc với trại tạm giam. Đây chính là nơi giam giữ các nghi phạm chờ đợi phán quyết, các phạm nhân có bản án còn lại không quá sáu tháng cũng được nhốt ở đây, chỉ những người có bản án còn lại trên nửa năm trở lên, mới bị chuyển tới ngục giam, tục xưng "Lên núi".

Lý Vũ Hân là trẻ vị thành niên bị bắt vì nhiều lần trộm cắp, thời hạn thi hành án sẽ không vượt quá một năm. Sau khi trừ đi mấy tháng chuyển giao bằng chứng và tranh luận qua lại, thời hạn thi hành án cũng chỉ còn lại gần nửa năm, cho nên mới bị giam ở đây.

Tuy không phải ngồi tù chính thức, nhưng hoàn cảnh "dưới núi" so với "trên núi" phức tạp và u ám hơn rất nhiều. Dù sao, cách quản lý nhà tù bây giờ cũng đã thay đổi , chặt chẽ và nề nếp hơn, các tử tù và tù nhân bình thường được tách ra quản lý riêng; nhưng trong trại tạm giam, hạng người gì cũng có thể thấy, gϊếŧ người liên hoàn, phóng hoả, buôn bán ma túy, đến cả những kẻ buôn lậu vũ khí, đôi lúc phát sinh những tình huống ngoài ý muốn thì việc cảnh sát nhân dân động thủ thậm chí dùng gậy đánh người cũng không cần phải quá kiêng kị.

Đoàn người đăng ký xong, lãnh đạo của trại tạm giam đích thân dẫn đến phòng thẩm vấn. Đến trước cửa sắt, Nghiêm Tà để cho Mã Tường và tiểu Trương đợi ở bên ngoài, còn mình thì dẫn theo Giang Đình đi vào trong phòng, đợi khoảng mười phút thì cảnh sát trại tạm gian mới dẫn Lý Vũ Hân vừa bị đánh thức tới.

Cánh cửa sắt lạch cạch mở ra, Nghiêm Tà nhẹ nhàng "Hửm?" một tiếng.

Cô bé Lý Vũ Hân này, đẹp hơn so với trong ảnh rất nhiều.

Cô bé này không có vẻ mặt xinh đẹp rung động lòng người như Bộ Vi, nhưng bề ngoài trời sinh rất xinh đẹp và tinh tế, trải qua hơn nửa năm bị lao ngục hành hạ cùng với mười tiếng tạm giam mỗi ngày, cộng thêm tình cảnh khốn khổ tuyệt vọng làm tiêu tan tinh thần, lại còn mặc lên bộ quần áo tù nhân xấu xí rộng thùng thình, cũng không thể làm hao mòn đi vẻ đẹp vốn có. Lúc bị người cảnh sát trại tạm giam ấn xuống ghế thẩm vấn, những ngón tay mảnh khảnh trắng bệch của cô bé co quắp đặt lên tay vịn, ngay cả khớp xương cũng run run, hiện ra phẩm chất như ngà voi.

Nghiêm Tà lướt qua khuôn mặt đang cố gắng che giấu sợ hãi của Lý Vũ Hân, nhíu mày: "Cô bé bị đánh?"

Người nào vào trại tạm giam đều bị đánh một hai lần, tuy không phù hợp với xu hướng truyền bá xã hội hài hoà, nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều hiểu những gì đang diễn ra.

Ai ngờ hai cậu cảnh sát nhân dân đều đồng thời phủ nhận: "Không có, cô bé ngày ngày ở trong trại giam, trở về lại đến thư viện đọc sách."

"Rất thành thật, là trẻ vị thành niên nên lãnh đạo đã dặn dò không được nhốt chung một chỗ cùng mấy tên tù nhân gϊếŧ người buôn bán ma túy kia, đi đâu mà bị đánh chứ?"

Những hoài nghi lo lắng của Nghiêm Tà vẫn chưa được giải đáp, liền ra hiệu cho hai người cảnh sát trại tạm giam không cần phải còng tay Lý Vũ Hân, cũng không cần rời đi, chính mình tiến lên nhẹ nhàng vén ống tay áo tù nhân của cô bé lên nhìn xuống cánh tay, lại di chuyển ra sau lưng, nhìn tóc sau ót rồi liếc nhìn vào trong cổ áo mấy lần.

Xác nhận không có vết bầm tím hay tụ huyết, dáng vẻ không giống như suốt ngày bị đánh.

Nhưng không hiểu tại sao, Lý Vũ Hân lại trở nên căng thẳng hơn, toàn thân run rẩy không ngừng.

Nghiêm Tà vẫn không biết lý do.

Nếu chỗ này là một nơi khỉ ho cò gáy, chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ những gì xảy ra với cô bé là do quản giáo ở đây không tuân thủ pháp luật. Nhưng trại tạm giam huyện Giang Dương, là nơi từ quy mô cho đến quản lý đều rất nghiêm chỉnh, muốn nghĩ tới phương diện kia, trừ phi là bạn đang tìm kiếm một bộ phim hiếm lạ.

Nghiêm Tà trở lại sau cái bàn thẩm vấn, vừa nhìn Lý Vũ Hân, vừa sờ cằm, một lúc sau mới hỏi: "Em đang sợ anh sao?"

Sau mấy giây, Lý Vũ Hân mới thốt ra hai chữ như muỗi kêu: ".......Không.......có........"

Đó chính là "có".

Trong lòng Nghiêm Tà cảm thấy nhẹ nhõm, ra hiệu cho hai người cảnh sát trại tạm giam có thể rời đi. Tiếng kẽo kẹt khi cánh cửa sắt khép lại vang lên, trong phòng chỉ còn lại ba người là hắn, Giang Đình và Lý Vũ Hân, ngồi đối mặt với nhau trong căn phòng thẩm vấn tối tăm yên tĩnh vào lúc sáng sớm.

Nghiêm Tà theo bản năng liếc nhìn người bên cạnh.

Giang Đình dựa vào lưng ghế, hai tay đút trong túi quần, một bên mặt thản nhiên hời hợt không có cảm xúc, cũng không nhìn lại.

"Khụ khụ!" Nghiêm Tà hắng giọng, mượn hành động này ép bản thân phải tập trung tinh thần, chuyển hướng nhìn sang cô bé đối diện: "Lý Vũ Hân?"

"............" Lý Vũ Hân gắt gao vùi đầu xuống.

"Anh là Nghiêm Tà - đội phó đội điều tra hình sự cục công an thành phố Kiến Ninh, có vụ án muốn mời em cung cấp một chút manh mối, liên quan đến vụ án 712 năm ngoái - vụ án bắt cóc Hạ Lương ."

Hạ Lương.

Hai chữ này vừa dứt, sự hoảng loạn của Lý Vũ Hân gần như đạt tới cực hạn, dùng mắt thường cũng có thể dễ dàng nhìn ra được toàn bộ cơ thể cô bé run lẩy bẩy không ngừng, tựa như một con đập lớn bị dòng nước lũ công kích có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Nhưng ngay sau đó, phản ứng trái ngược hoàn toàn với sự hoảng loạn này chính là, câu trả lời vô cùng rõ ràng và lưu loát của cô bé:

"Tôi không biết, tôi không biết gì hết."

"Tôi căn bản không biết người này."

Nghiêm Tà và Giang Đình nhìn nhau, hai người đều có chút bất ngờ.

"Em không biết? Vậy em đang sợ cái gì?"

"...........Tôi không biết gì hết."

"Ngày 12 tháng 7 năm ngoái, Hạ Lương biến mất trên đường đi học về, cùng ngày cha mẹ cậu ta nhận được điện thoại tống tiền của tên bắt cóc, số tiền là một triệu nhân dân tệ. Ngày hôm sau, cha mẹ của em tới đồn công an huyện Giang Dương báo án nói em mất tích, nghi ngờ là bỏ nhà ra đi sau khi bị quở mắng; nhưng liên hệ với thời gian mẹ em lần cuối cùng nhìn thấy em, cái gọi là em bỏ nhà đi, cùng với việc Hạ Lương bị bắt cóc, chắc chắn là đều xảy ra trong cùng một lúc."

"............."

"Em cũng không phải là bỏ nhà trốn đi, đúng không?"

"..............."

"Em biết chuyện gì đã xảy ra với Hạ Lương, nhưng không dám nói." Nghiêm Tà nghiêng người về phía trước, hai tay đặt trên bàn, nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của cô bé: "Lý Vũ Hân, em đang sợ cái gì?"

"Tôi không biết! Tôi nói rồi, tôi không biết gì hết!!" Đột nhiên, không hề báo trước, tiếng hét chói tai của Lý Vũ Hân vang lên phá vỡ không gian, cô bé lấp tức lùi về phía sau tránh né Nghiêm Tà, "..........Tôi căn bản không biết cậu ta! Tôi không biết gì hết! Các người tha cho tôi đi!! Buông tha cho tôi đi!!!"

Bốp! Bốp! Lý Vũ Hân bắt đầu dùng tay đánh vào đầu mình, liều mạng kéo tóc, khuôn mặt đỏ bừng trở nên tím tái. Tư thế kia thực sự là đang tự làm hại mình, rầm! tiếng cửa sắt bị đẩy ra, hai tên cảnh sát trực ban hoảng hốt vọt vào, cùng lúc đó Nghiêm Tà đột nhiên đứng dậy, bước nhanh về phía trước, vòng ra sau lưng cô bé, không để ý cô bé giãy giụa, cưỡng chế đem hai tay cô bé ghì ra sau lưng.

"Đừng còng tay!" Giang Đính quát lên: "Vẫn đang trong tầm kiểm soát!"

"Hai đồng chí, chúng tôi phải làm việc theo quy định..."

Nghiêm Tà lạnh lùng nói: "Nghe theo anh ấy! Còng tay rồi sẽ không hỏi được gì nữa!"

Vừa dứt lời, Lý Vũ Hân lại thay đổi chiêu thức, liều mạng đập mạnh đầu xuống mép bàn sắt. Bụp! Một tiếng rên khẽ vang lên, ngay lúc cô bé đập đầu, đã bị Giang Đinh giành trước một bước lấy tay làm đệm, khớp xương của anh lập tức bị đập vào mép bàn, đau buốt.

Nghiêm Tà: "Anh không sao chứ?.........Không sao, ra ngoài đi! Đã khống chế được! Tôi sẽ giải thích với lãnh đạo của các cậu!"

Nửa câu sau là nói với hai tên cảnh sát trại tạm giam, có thể nói là thanh sắc câu lệ (thẳng thắn sắc sảo), trong lòng hai tên cảnh sát trại tạm giam tràn ngập nghi ngờ, cũng chỉ đành thấp thỏm bất an thối lui ra khỏi phòng thẩm vấn.

"Anh không sao chứ?"

Giang Đình nắm chặt mu bàn tay, đau đến mức nói không nên lời, giây lát sau lắc đầu, tỏ ý không cần để ý đến mình.

".............." Nghiêm Tà hít sâu một hơi, ép buộc bản thân nén giận.

Lý Vũ Hân vẫn còn đang giãy giụa, mặt mũi tím tái, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo giống như một con dã thú đã bị bức bước đường cùng. Bộ dáng này của cô bé thực sự có hơi đáng sợ, Nghiêm Tà vặn ngược tay cô bé, từ mặt bên nhìn xuống quan sát mặt cô bé, dần dần, sự tức giận bị lấn át bởi một cảm giác từng trải chính trực nào đó.

"Căn bản?" hắn đột nhiên lặp lại.

Lý Vũ Hân cắn răng im lặng.

"Tôi vừa mới hy vọng em sẽ cung cấp một ít manh mối liên quan đến vụ án bắt cóc Hạ Lương, em lại nói "căn bản" không biết cậu ta. Loại ngữ khí nhấn mạnh này bình thường không được dùng cho lần phủ nhận đầu tiên, chẳng lẽ trước đó đã từng có người thẩm vấn em rồi sao?"

".............."

"Hoặc là nói," Nghiêm Tà lạnh lùng nói, "Liên quan tới hỏi đáp về Hạ Lương, trong lòng em đã từng tập luyện qua rất nhiều lần?"

Sự giãy giụa của Lý Vũ Hân càng ngày càng yếu đi, không biết qua bao lâu mới hoàn toàn dừng lại, vừa thẫn thờ vừa cứng còng ngồi đó không nói lời nào, Nghiêm Tà cẩn thận thử buông cô bé ra, cô bé cũng không có phản ứng.

"Lý Vũ Hân, em nhìn thẳng vào mắt anh."

Ánh mắt của cô bé tan rã trống rỗng, không có tiêu cự.

"Bọn anh không phải ở đây để truy cứu trách nhiệm của em," Nghiêm Tà dịu giọng, nói: "Bọn anh đi suốt đêm tới đây, là vì một cặp nam sinh nữ sinh bị bắt cóc khác."

Không biết là do ý chân thành trong câu nói kia, hay là do ngữ nghĩa của bản thân, đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lý Vũ Hân chớp một cái, đột nhiên liếc về phía Nghiêm Tà.

"Đúng vậy, chiều hôm trước một cặp vợ chồng họ Thân nhận được điện thoại tống tiền của tên bắt cóc, tiền chuộc là hai trăm triệu mặt, nhưng bọn họ ngay cả một phần mười của hai trăm triệu cũng không có. Em và Hạ Lương bị bắt cóc lúc mười sáu tuổi đúng không? Lần này cô bé kia còn chưa đầy mười sáu tuổi, tên cô bé là Bộ Vi, tháng sau mới đến sinh nhật. Cậu bé kia tên là Thân Hiểu Kỳ, tên bắt cóc thông báo với bọn anh cách thời gian gã hành hình chỉ còn hơn mười tiếng."

"Cha mẹ Thân Hiểu Kỳ chỉ có cậu ta là đứa con trai duy nhất, cũng giống như cha mẹ Hạ Lương chỉ có mình cậu ta, cha mẹ em chỉ có mình em." Nghiêm Tà ngừng một chút, hắn ngồi quay lưng về phía hừng đông phía ngoài song sắt phòng thẩm vấn, chăm chú nhìn Lý Vũ Hân. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn mới hỏi ra câu hỏi kia:

"Hạ Lương đã chết, đúng không?"

Lý Vũ Hân không nhúc nhích.

"Nhưng em vẫn còn sống, Thân Hiểu Kỳ và Bộ Vi chắc chắn cũng còn sống, chúng ta không thể từ bỏ bất kỳ một tia hy vọng cứu người nào, em nói có đúng không?"

".............Vô dụng," Lý Vũ Hân đột nhiên nói.

Cô bé vừa phát điên xong, giọng nói trở nên khản đặc như bị biến điệu, hai ba giây sau Nghiêm Tà mới ý thức được cô bé đang nói cái gì.

"Vô dụng?"

"Cậu ta sẽ chết." Lý Vũ Hân yếu ớt nói, "Cô bé sẽ trở nên giống tôi."

Nghiêm Tà nhìn về phía Giang Đình, đối diện với ánh mắt nghi ngờ không kém của người sau, trong nháy mắt, hai người đều ý thức được - đối phương lý giải chữ "tôi" cũng giống như mình, Thân Hiểu Kỳ sẽ chết, mà Bộ Vi sẽ biến thành một Lý Vũ Hân tiếp theo.

Đúng như dự đoán, Lý Vũ Hân và Hạ Lương thực sự bị bắt cóc cùng nhau, và người hành hình thực sự đang lặp lại các vụ án bắt cóc!

"Em đã từng gặp qua tên bắt cóc đúng không?" Nghiêm Tà thốt lên: "Gã ta để em đứng bên cạnh quan sát gã hành hình Hạ Lương? Có đúng hay không?"

Lý Vũ Hân quái đản cười với hắn.

"Tên bắt cóc trông như thế nào? Tại sao gã phải làm vậy? Gã gϊếŧ Hạ Lương như thế nào?"

Ánh mắt mang theo ý cười của cô bé kia vẫn không thay đổi.

"Lý Vũ Hân!" Nghiêm Tà không kiềm chế được gầm nhẹ: "Có hai đứa trẻ giống như em sẽ chết! Chỉ cần em đồng ý cung cấp manh mối, anh cam đoan sẽ xem em là người có biểu hiện lập công lớn! Anh cam đoan em có thể lập tức ra ngoài! Lý Vũ Hân!"

"Chết rồi không tốt hơn sao?" Lý Vũ Hân vẫn mang theo nụ cười mỉm quái đản kia, nói khẽ, tựa như e sợ bị đánh thức khỏi giấc mơ: "Tôi nằm mơ cũng muốn chết đây."

Nghiêm Tà và Giang Đình cùng lúc run lên, sau đó, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, cô bé mạnh mẽ đập đầu xuống bàn.

Bộp!!!

Lần này không cần Giang Đình ra tay, Nghiêm Tà đã sớm có chuẩn bị, cả người nhanh như một tia chớp bắn ra, lúc Lý Vũ Hân ngẩng đầu lên muốn đập phát thứ hai, túm chặt cô bé kéo lại, giữ cố định trong khuỷu tay mình, hoàn toàn không để ý đến việc cô bé sắp chết đang điên cuồng giãy giụa, máu trên đầu ào ạt chảy xuống dính vào khắp người.

Cánh cửa sắt lần thứ hai bị xô ra, đám người lãnh đạo và cảnh sát đang trực ban của trại tạm giam xông vào, tiếng bước chân, tiếng kêu hoảng sợ, tiếng gào thét... Tiếng ồn ào ở khắp mọi nơi hòa lẫn vào nhau. Có người kêu bác sĩ, có người đang gọi điện thoại, có người đang định còng tay Lý Vũ Hân đưa đi... Trong cảnh tượng rối loạn như nồi cháo đang sôi này, Giang Đình chậm rãi đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào môi Lý Vũ Hân.

Trên mặt cô bé đều là máu, theo cánh mũi chảy xuống khóe miệng, khi môi mở ra khép vào còn có thể nhìn thấy trong kẽ răng cũng thấm đầy chất lỏng màu đỏ tươi.

Thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Giang Đình đọc được khẩu hình miệng của cô bé khi nói mê.

"Đêm hè.........giữa............"

"Tháng bảy.............."

- Những đêm hè oi nồng giữa tháng bảy.(1)

Tựa như sương mù dày đặc bị móng vuốt ma quái gạt ra, trái tim co rút lại như muốn đòi mạng, dòng máu lạnh như băng lập tức xông