Phá Vân 1

Chương 50

Chương 50

Edit: Sabi

Càng đi sâu vào trong rừng, tư thế của cây cối lại càng quái lạ (thiên kỳ bách quái). Giữa không trung, vô số rễ cây mục nát của những cây cổ thụ bện vào nhau treo lơ lửng, giống như những người khổng lồ đứng thẳng che lấp ánh sáng mặt trời; dưới mặt đất, rễ cây mọc lên đan xen uốn lượn thắt nút lại với nhau, bên trên còn phủ đầy rêu và địa y, buộc mọi người phải bước đi thật cẩn thận, chỉ cần hơi chút không để ý sẽ bị trượt ngã.

"Shh..."

Tiếng hít vào sau lưng vừa dứt, Nghiêm Tà lập tức dừng lại: "Chuyện gì vậy?"

Giang Đình dùng sức xoa xoa lòng bàn tay, trên cái thân cây mà anh vừa vịn vào bất ngờ có một con kiến đang bò.

"Đã bảo đừng vịn lung tung rồi, bị kiến cắn rồi chứ gì." Nghiêm Tà túm lấy cánh tay của Giang Đình, buộc y phải dồn trọng tâm dựa lên người mình, còn nhỏ giọng mắng: "Đã bảo đừng có đi theo rồi, đợi lát nữa mà bị trượt ngã thì phải làm thế nào, còn phải nhanh chóng đưa anh tới bệnh viện.......quá yếu ớt."

Giang Đình cau mày nói: "Làm gì đến mức đó, tôi cũng đâu phải là thiếu nữ."

"Chậc, thiếu nữ cũng không đến mức thân kiều thịt quý như anh!"

"Anh trở nên lắm lời như vậy từ bao giờ?"

"Những điều tôi nói đều là những kinh nghiệm được đúc kết ra từ vô số bài học bằng máu và nước mắt............"

Hai người cứ anh một câu tôi một câu, bước thấp bước cao đi về phía trước. Cách đó không xa, mấy cậu cảnh sát dắt theo chó nghiệp vụ đi trước mở đường, trên đỉnh đầu còn vang lên tiếng ve kêu đứt quãng.

"Đội phó Nghiêm!" một cậu cảnh sát chạy chậm tới, lớn tiếng nói: "Chúng ta đã đạt đến phạm vi giới hạn mà chó nghiệp vụ có thể lần theo, nếu tiếp tục đi về phía trước nữa sẽ rất khó để xác định."

Nghiêm Tà dừng chân, bố trí ổn thỏa cho người thân kiều thịt quý, không thể chạm không thể ngã - đội trưởng Giang đứng vững trên một tầng lá rụng bằng phẳng mềm mại , còn phải đề phòng mấy con kiến chuyên bắt nạt y nữa.

Nơi này cũng thật là. Trước không thôn sau không tiệm, xung quanh được bao bọc bởi những cây cổ thụ cao chọc trời, lại còn na ná giống nhau, còn có thảm thực vật và lùm cây, tín hiệu điện thoại di động đã biến mất. Nếu chó nghiệp vụ không có cách nào lần theo tiếp nữa, thì chắc hẳn Thân Hiểu Kỳ và Bộ Vi cũng không dừng lại ở đây, trên bụi cây hay hòn đá cũng không ngẫu nhiên lưu lại mùi gì riêng biệt.

Chó nghiệp vụ thở hồng hộc chạy tới, bị Nghiêm Tà nắm dây xích kéo lại, từ trong túi móc thịt bò khô ra tính đút cho nó ăn, nhưng chó nghiệp vụ ngoan ngoãn bị kéo lại lại lắc đầu, không chịu ăn.

"Ái chà, được dạy dỗ không tệ nha." Nghiêm Tà thuận miệng khen, đem thịt bò khô ném sang cho người huấn luyện.

Huấn luyện viên cười cười rồi đút lần nữa, lần này thì nó chịu ăn.

"Hai đứa nhóc làm sao lại đi tới cái nơi quỷ quái này," cặp mắt sau kính râm của Nghiêm Tà híp lại, như có điều suy nghĩ nói: "Đây đâu phải là đường xuống núi."

"Đâu chỉ không phải, ở đây còn cách đường xuống núi cả trăm kilomet!" Mã Tường từ sau cây cổ thụ đi ra, đưa bản đồ khu rừng lên: ".......Nhìn xem, hai đứa tụi nó một mạch đi sâu vào trong rừng, cho là dùng tốc độ bình thường của một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi đi, đi đến đây trời cũng đã tối thui rồi, tụi nó không biết sợ sao?"

"Phía trước có thôn xóm hay sông ngòi các loại gì không?"

"Em thà tin có ma quỷ, chó sói hay hồ ly tinh còn hơn."

Huấn luyện viên nửa ôm lấy con chó đang vẫy đuôi không ngừng, ngồi chồm hổm dưới đất nhìn bọn họ, có thể nhìn ra được cậu ta rất muốn giúp đỡ: "Có phải là bị lạc hay bị người uy hϊếp không?"

Nghiêm Tà không nói gì, đi loanh quanh một vòng mới dừng lại.

"Cũng có thể lắm. Cậu nói xem, hoa khôi cảnh sát?"

Giang Đình đang khoanh tay tránh né mấy con kiến, nghe vậy "ừ" một tiếng: "Tình hình trước mắt rất khó suy đoán, cả hai loại khả năng đều có thể xảy ra."

Mã Tường không nhịn được hỏi: "Lời này giải thích thế nào, hoa........Cố vấn Lục?"

Nghiêm Tà lập tức trợn mắt lườm cậu ta, hoa khôi cảnh sát chỉ có anh đây mới được gọi ai cho cậu gọi bậy bạ, khiến cho Mã Tường rụt cổ lại.

"Nếu như bị uy hϊếp, tên bắt đã bắt đầu để ý tới hai đứa nó từ lúc nào, tại sao phải đi vào sâu trong rừng mà không đi đường cái cho thuận tiện hơn, điểm này không giải thích được. Nếu như là lạc đường, hướng đi của con đường này rất thẳng, không có dấu hiệu quanh co khúc khuỷu, con đường này vốn cũng không phù hợp với quỹ đạo lạc đường trong hành trình dã ngoại." Giang Đình phủi phủi con kiến đang leo lên người xuống, thoại phong nhất chuyển (xoay chuyển lời nói): "Nhưng cả hai loại khả năng này lại không có cách nào loại trừ, cũng có thể là tên bắt cóc cố ý dẫn hai đứa đi đến nơi vắng người, điều này cũng rất khó nói."

Mã Tường không hiểu: "Nhưng vì sao tên bắt cóc phải làm như vậy?"

Giang Đình không đáp hỏi ngược lại: "Chú của Bộ Vi có tiền không?"

"Ặc..........trong tài liệu có đề cập ngoài buôn bán bất động sản ra thì hằng năm còn mở triển lãm và môi giới mua bán tranh.........."

"Có tiền đến mức có thể xuất ra hai trăm triệu?"

"Vậy thì chắc chắn không có rồi," Mã Tường nháy mắt ra hiệu dùng cùi chỏ huých Nghiêm Tà: "Vị chủ nhân duy nhất có thể móc ra hai trăm triệu là người đang đứng cùng chúng ta đây."

Nghiêm Tà lập tức mẫn cảm: "Ê! Nói thì nói động tay động chân gì đó?"

Giang Đình đối với động tác nhỏ này của bọn họ làm như không thấy, nói: "Vậy thì đúng rồi. Nếu như tên bắt cóc ra giá mười triệu hay hai mươi triệu, cũng có thể nói là vì tiền, nhưng gã lại đòi một số tiền chuộc trên trời còn không cho phép thương lượng, điều này chứng tỏ mục đích ban đầu của gã chính là bản thân hai đứa trẻ, cũng đại biểu cho dự đoán xấu nhất trong tất cả các dự đoán."

Tuy trong lòng đã sớm có dự cảm, nhưng thời điểm nói ra mấy chữ này vẫn khiến Mã Tường không khỏi giật mình: "Gϊếŧ con tin?"

Giang Đình nói: "Hành hình."

Phía sau bọn họ, mấy tên cảnh sát vừa lục đυ.c đuổi kịp đã bắt đầu tản ra xung quanh tìm kiếm dấu chân và các manh mối để lại. Nghiêm Tà đưa mắt nhìn từng bóng lưng mặc áo đồng phục màu xanh sẫm chui vào trong những bụi cây rậm rạp, lẩm bẩm lặp lại hai chữ này: "Hành hình."

Hắn quay đầu, cặp mắt sau kính râm nhìn Giang Đình không chớp mắt: "Hành hình là thực hiện hành động trừng phạt đối với tội danh đã được định đoạt, nói cách khác, phải phạm tội trước thì mới có trừng phạt..... Nhà họ Thân đã phạm vào tội gì?"

"Ơ, ơ!" Mã Tường giơ tay trước: "Đại bàng đuôi trắng?"

Không thể trách đám cảnh sát này lúc nào cũng đề cập đến đại bàng biển đuôi trắng. Thật sự, máu của loài động vật được nhà nước liệt vào danh sách bảo vệ cấp một này đối với bọn họ có độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, khiến cho người già dặn kinh nghiệm như Mã Tường mà cũng phải suy nghĩ theo hướng này.

"Tôi nói này, người kinh nghiệm đầy mình như anh sao lại nói vậy......" Đôi lông mày rậm rạp của Nghiêm Tà nhíu lại, còn chưa nói xong, đã bị Giang Đình không chút do dự cắt ngang: "Không, không liên quan đến cha mẹ Thân Hiểu Kỳ."

"Hả?"

"Nếu tôi là tên bắt cóc, muốn trừng phạt một hành vi nào đó của vợ chồng nhà họ Thân, tôi sẽ làm gì?" Trong ánh mắt nghi hoặc của Mã Tường, Giang Đình dừng lại một lúc, "Trước tiên tôi sẽ bắt cóc con trai của bọn họ, đòi một cái giá có thể khiến cho nhà họ Thân táng gia bại sản lại vừa không đến mức trực tiếp từ bỏ số lượng, ví dụ như, tám triệu. Chờ sau khi nhà họ Thân đập nồi bán sắt gom đủ tám triệu, tôi sẽ chém đứt ngón tay của Thân Hiểu Kỳ gửi tới, lại tăng giá lên mười hai triệu, Thân Hiểu Kỳ còn có ông bà nội, ông bà ngoại, bảy cô tám dì...... Chờ cho tất cả đều táng gia bại sản gom đủ mười hai triệu, tôi lại cắt đứt một lỗ tai của cậu ta, tăng giá lên mười lăm triệu."

"Đây gọi là hội chứng ếch luộc(1), chính là phải để cho con ếch nhìn thấy tôi thêm củi vào lửa thì nó mới thấy sợ. Ông muốn đứa trẻ còn sống sao? Muốn sống thì phải không ngừng chịu tăng giá. Tám triệu, mười hai triệu, mười lăm triệu, hai mươi triệu...Dần dần vợ chồng nhà họ Thân sẽ bị ép đến đường cùng, nhưng bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết lần sau khi gom đủ số tiền chuộc, rốt cuộc sẽ đón được đứa trẻ về hay là sẽ tiếp tục nhận được một bộ phận nào đó trên người đứa trẻ."

(1) Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch (Boiling frog) là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại.

Nghiêm Tà nói: "Lăng trì tâm lý."

"Đúng vậy," Giang Đình đồng ý nói: "Nếu tên bắt cóc sử dụng thủ đoạn lăng trì tâm lý, như vậy chúng ta có thể chắc chắn mục tiêu hành hình chính là người lớn, nhưng hiện tại, hiển nhiên chính là một loại tình huống khác."

"............." Mã Tường kìm nén nửa ngày, rốt cuộc thốt ra một câu: "Cố vấn Lục, anh thật đáng sợ........."

Giang Đình bật cười: "Thực tế thì chưa từng có loại án lệ nào như vậy. Nhưng ít ra cậu cũng có thể chắc chắn rằng tên bắt cóc không phải tôi."

"Vậy thì, giả sử đối tượng trừng phạt của tên bắt cóc là chính Thân Hiểu Kỳ, bao gồm cả Bộ Vi." Tư duy của Nghiêm Tà biến đổi theo một góc độ khác: "Hai học sinh vừa hoàn thành kỳ thi chuyển cấp, Thân Hiểu Kỳ vừa mới cầm được thẻ chứng minh, Bộ Vi thậm chí còn chưa đến mười sáu tuổi, độ tiếp xúc với xã hội còn rất hạn chế, có thể phạm vào sai lầm gì đến mức đáng bị hành hình chứ?"

Câu hỏi này coi như là hỏi vào đúng trọng tâm.

Mấy người đều không lên tiếng, người huấn luyện chó nghiệp vụ chớp mắt, thăm dò nói: "Lúc nãy không phải các anh nói rằng cha mẹ cô bé kia đều đã mất, được chú nhận nuôi..... có đúng là quan hệ xã hội của cô bé này khá phức tạp? Có khả năng liên quan đến đấu tranh tình cảm không?"

Nghiêm Tà và Giang Đình nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấu sự do dự trong mắt đối phương.

Manh mối quá ít, thời gian lại gấp gáp, cho dù là Holmes tái thế cũng không thể làm gì được.

"Mặc dù Bộ Vi trong miêu tả của bạn học là một cô gái ngoan ngoãn có nề nếp, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này, dù sao diện mạo của cô bé ở trong đám đông cũng thuộc dạng hiếm thấy." Giang Đình giậm chân đánh rớt con kiến, ngẩng đầu hỏi: "Chưa liên lạc được với người giám hộ của Bộ Vi sao?"

Hai tay Nghiêm Tà mở ra, quay đầu rống lên: "Lão Cao..........!"

Cao Phán Thanh đang ở trên xe chỉ huy: "Đây đây......!"

"Cảnh sát hình sự các anh thật không dễ dàng," người huấn luyện chó nghiệp vụ ngưỡng mộ nhìn tới nhìn lui hai người họ: "Nhìn lượng Nơron thần kinh bị hao phí này xem, bộ não lúc nào cũng phải hoạt động hết công suất."

Giang Đình lơ đễnh nói: "Tôi không phải cảnh sát hình sự, tôi chỉ là người phụ trách nhổ lông cừu cho gia cấp tư sản thôi."

Huấn luyện viên: "Hả?"

"Lão Nghiêm!" Cao Phán Thanh từ trong xe chỉ huy thò đầu ra: "Cục thành phố đã liên lạc được với người giám hộ của Bộ Vi, đang dùng xe cảnh sát đưa ông ta lên khu nghỉ dưỡng! Còn nữa, chủ nhiệm Hoàng vừa gửi tới bản ký lục tìm được trong máy vi tính của Thân Hiểu Kỳ."

Ít ra, công việc của bên điều tra kỹ thuật cũng đã có chút tiến triển, tinh thần của mọi người lập tức phấn chấn lên.

"Được rồi, chuyên ngành của chúng ta không phải là cứu hộ, ở đây càng thêm rối, quay lại xe đi." Nghiêm Tà nói: "Nhìn cố vấn của các cậu sắp bị đàn kiến che mất rồi kìa."

Giang Đình không vui: "Đều tại cái bánh bao đậu đỏ mà anh mua lúc sáng kia......."

"Anh bớt nói mấy câu đi," Nghiêm Tà một bên mạnh mẽ ôm lấy bả vai y một bên chế nhạo: "Suốt ngày ăn đồ ngọt để mời ong gọi bướm, liên quan gì đến tôi."

2 giờ 30 phút chiều, xe chỉ huy nghiêng ngả lảo đảo chạy trong rừng, giống như một người đàn ông to lớn uống say, lắc lư nghiêng ngả khiến mọi người khổ không nói hết.

"Thông tin liên lạc điện thoại di động, hóa đơn thanh toán Wechat, các cuộc trò chuyện trên ứng dụng mạng xã hội, lịch sử trình duyệt web, tất cả các loại ký lục đều ở đây. Vốn tập tin này có đến hàng trăm Megabyte (MB), may mắn có chủ nhiệm Hoàng cứu khổ cứu nạn đã khoanh vùng trọng điểm giúp chúng ta."

Cao Phán Thánh mở file nén ra rồi chuyển máy tính xách tay qua cho Nghiêm Tà.

Trên màn hình máy tính xuất hiện một lớp dữ liệu dày đặc, tất cả các bí mật trong máy vi tính của Thân Hiểu Kỳ đều được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, giống như xác chết bị giải phẫu một cách tỉ mỉ, từ các loại lục phủ ngũ tạng như tim gan phổi thận, đến các bộ vị bí ẩn khó mở miệng gọi tên, tất cả đều được bới lên đặt trên bàn giải phẫu mặc người thưởng thức.

Mã Tường ngồi phía sau nhô đầu lên, đọc theo Nghiêm Tà được vài trang, thổn thức nói: "Đây chính là nỗi lo thầm kín của em sau mấy năm làm cảnh sát."

Nhân viên của Cục thành phố đang chăm chú lái xe, Nghiêm Tà thì đang chăm chú xem lại các lịch sử tìm kiếm có trong tài liệu, Giang Đình do thân thể yếu, dễ bị say xe, nên đang ngồi bên ghế phụ ngửa đầu chợp mắt. Toàn bộ người trên xe chỉ có Cao Phán Thanh đáp lại Mã Tường: "Ô hô, chú em còn có nỗi lo thầm kín nữa cơ?"

"Lão Cao, anh quá xem thường người khác rồi nha, nhìn em như vậy không giống một thiếu niên có nội tâm yếu đuối sao?"

Cao Phán Thanh nói: "Thôi được rồi, chàng trai trẻ, rốt cuộc chú mi đang lo lắng cái gì? Nói ra xem nào, anh em giúp chú giải quyết."

"Giải quyết thì không cần, chỉ cần các anh đồng ý giúp em một tay là được." Mã Tường ho khan một tiếng, làm cho giọng nói có từ tính hơn: "Làm nghề này của chúng ta, họa phúc tương ỷ, sinh tử khó đoán. Nhỡ may, ngày nào đó em vì bảo vệ nhân dân mà anh dũng hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, thỉnh cầu các vị đồng nghiệp bên phòng điều tra kỹ thuật giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần đừng chạm vào cái bàn máy tính Alienware em nhịn ăn nhịn mặc tích góp mãi mới mua được kia, đặc biệt buông tha đĩa DEFGH cùng với các nguồn dữ liệu dùm em.........."

"............" Cao Phán Thanh liếc nhìn cậu ta: "Vậy đốt cho chú sao?"

Hai tay Mã Tường ôm ngực, khóe mắt rưng rưng, sau một lúc suy tư mới trịnh trọng nói: "Trước khi đốt có thể sao chép cho đội phó Tần ở bên cạnh một phần, dù sao mọi người cũng là đồng đội kỳ cựu chơi game voice chat với nhau nhiều năm, không vì xã hội này lưu lại chút di sản tinh thần thì em sẽ áy náy lắm."

Cao Phán Thanh nửa tin nửa ngờ, gật đầu liên tục, một lúc sau quay đầu lẩm bẩm: ".........Chơi mấy cái game yêu đương mà các cậu còn voice chat."

"Lão Cao, lịch sử tìm kiếm này sẽ không vì mở bằng cách thức riêng hoặc tức thời dọn dẹp mà bỏ sót cái gì chứ?" Nghiêm Tà đột nhiên cất cao giọng hỏi.

"Chủ nhiệm Hoàng bảo không, sao vậy?"

"Vậy thì có chút kỳ lạ."

Mã Tường và Cao Phán Thanh tò mò lại gần, Nghiêm Tà chỉ vào một cụm trên màn hình chằng chịt số liệu: "Ngày 9 tháng 5, Thân Hiểu Kỳ lần đầu tiên lấy núi Thiên Tung làm từ khóa mấu chốt để tiến hành tìm kiếm, trước đó không hề có bất cứ lịch sử tìm kiếm nào liên quan đến phương diện du lịch hết, ngay cả các từ khóa mấu chốt như "Khu nghỉ mát mùa hè", "Điểm tham quan xung quanh Kiến Ninh", "Du lịch tự do giá rẻ" cũng không có. Trên weibo cậu ta không hề để ý tới bất kỳ điều gì như phong cảnh của Kiến Ninh, tiêu đề về Kiến Ninh, các loại tài khoản nói về sự mỹ lệ của Kiến Ninh, lịch sử tìm kiếm trên trang web weibo không có cách nào khôi phục được, nhưng xem các dữ liệu cũng không tìm thấy bất kỳ cái gì liên quan đến núi Thiên Tung Sơn; có cảm giác như đứa trẻ này đột nhiên nảy ra ý tưởng "mình muốn đến núi Thiên Tung", không hề tồn tại qua những lựa chọn khác, hơn nữa cậu ta cũng không tỏ ra do dự khi chọn núi Thiên Tung."

"Ừ........." Mã Tường - một thiếu niên nghiện internet cho hay: "Trẻ con bây giờ chủ yếu là dùng điện thoại di động."

Cao Phán Thanh cũng đồng ý: "Cũng có thể là nhìn thấy bạn bè giới thiệu trên vòng bạn bè wechat thì sao?"

Nghiêm Tà lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, Giang Đình đang ngồi ở hàng ghế trước cũng quay đầu lại nói: "Kiến Ninh là thành phố nổi tiếng về du lịch, các điểm tham quan ở quanh đây