Phá Vân 1

Chương 10

Chương 10

Khởi Linh – Vũ Quá Tích Niên

***

"Số điện thoại bạn gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau....."

Trên đường phố xe cộ đông đúc, Dương Mị đứng cạnh cửa xe, khẽ nhíu mày thanh tú, gọi lại lần nữa.

Sau một lát đợi, đến lúc chuyển sang tiếng tút tút, đột nhiên mới được nhận: "Alo."

"Anh Giang, bên anh xong chưa? Em xong rồi nè, em sẽ đến viện đón anh ngay."

"Anh bị người theo dõi rồi."

"Cái gì?" Dương Mị kinh ngạc, lập tức nói nhỏ: "Là người nào? Phía Cung Châu, hay là?"

Giang Đình không hề trả lời ngay, một cơn ớn lạnh ùa từ đáy lòng Dương Mị.

Nếu là phía Cung Châu, tối đa cũng chỉ muốn mạng của anh ấy.

Nhưng nếu là người khác, nó có thể rất cực kì đáng sợ thậm chí sẽ xảy ra chuyện khó mà tưởng nổi.

"Không nói được." Giang Đình rốt cuộc lên tiếng, Dương Mị cảm thấy hình như anh đang đi về phía trước: "Người này đến bệnh viện hỏi han về anh, để lại dấu vết, thủ đoạn rất lộ liễu, không giống người bên kia."

"Thế làm thế nào bây giờ?! Em sẽ đến đón anh ngay!"

Song, giọng nói bình tĩnh của Giang Đình lại khiến nôn nóng trong cô dằn lại: "Cho dù ai muốn gϊếŧ anh, tạm thời gã còn không biết sự tồn tại của em, đừng đến tìm anh. Em cứ về tiệm tìm mấy người đến giúp trước đi, anh dẫn gã đến ngoài bệnh viện, em chờ anh gọi cho em sau."

"Alo, anh Giang!...."

Di động truyền đến tiếng tút tút, Giang Đình đã cúp máy.

Giang Đình bỏ điện thoại vào túi quần, ngước mắt về đằng trước, cửa kính cuối hành lang đã phản chiếu bóng dáng người đàn ông sau khúc quẹo.

——Theo sát ghê thật.

Là quá nghiệp dư, hay định ra tay?

Hành lang đã đến đường cụt, không thể đi tiếp được, Giang Đình khẽ liếc mắt, đi thẳng xuống cầu thang. Bước chân của anh ưu mỹ, lúc quay người mang theo gió thổi bay tóc mai của y tá nhưng anh chẳng hề dừng lại, đi một mạch xuống tầng kế.

Tầng bốn.

Dừng chân tại khu điều trị nội trú, xuống tí nữa là cầu thang thoát hiểm và thang máy.

Giang Đình nhón chân, sắc mặt không có gì khác thường, ánh mắt loáng cái nhìn chung quanh. Mỗi một nơi như phòng bệnh, thang máy, phòng trực ban, cửa thoát hiểm Giang Đình đều chỉ cần mất nửa giây để bộ não copy cùng tự động phân tích cấu thành một tấm bản đồ địa hình một tầng; gần đó, mấy y tá đang chậm rãi đẩy các cụ già, khoảng cách ước chừng gần hai mươi mét.

Trên đỉnh đầu có tiếng bộp bộp, nhịp chân của gã theo dõi chợt chậm lại, hình như đang quan sát tình hình.

Cùng lúc đó, cửa thang kêu "tinh" một tiếng, mở ra.

Y tá đủn xe đẩy đi ra khỏi thang máy, di chuyển về cuối dãy nối với một đường khác, chuẩn bị phân phát cơm canh cho các phòng bệnh.

Người ngoài nhìn vào, Giang Đình đang đi một mạch xuống lầu, tựa như anh vốn phải cất bước quay đến điểm tận cùng của hành lang dài.

Gã cao to đội mũ lưỡi trai theo sát anh.

Viện an dưỡng tương đối chú trọng đến điều kiện phòng bệnh, mỗi hành lang nối nhau đều có đặt chậu cây lớn. Băng qua lá cây xanh um tùm, quả nhiên xe đẩy cơm đang dừng tại cửa phòng đầu tiên, từng hộp canh xương sườn tỏa hơi nóng xếp gọn gàng, y tá đã đi vào phòng bệnh, cửa đang hé tạo thành một cái khe.

Giang Đình đi qua xe đẩy cơm, tiện tay vớ lấy một hộp canh, không thèm nhìn ai, tạt một phát ra đằng sau, rồi nhanh chóng bỏ hộp canh rỗng lên xe, toàn bộ hành động đều cực lanh lẹ, cuối cùng anh bước tiếp về đằng trước.

Mấy giây sau, ầm!

Người đàn ông đội mũ vừa qua góc quẹo, đã thình lình trượt chân ngã chổng vó vì mặt đất đầy canh, ngay sau đó đυ.ng phải xe đẩy cơm, đủ hằm bà lằng nhằng rơi đầy đất.

"Ối trời, sao thế này?"

"Y tá, y tá! Nhanh, nhanh đỡ anh ta dậy!"

Trên hành lang ồn ào, gã đàn ông nhe răng trợn mắt, chớt mắt trở thành trung tâm ánh nhìn của cả tầng. Mấy cô y tá hô hào, không kịp đội mũ mà xông đến, ba chân bốn cẳng dìu gã dậy, một loạt câu hỏi có nóng không ào đến.

"Tôi không sao, các cô bỏ tôi ra, tôi....."

Gã đàn ông vừa giằng co vừa ló đầu, chỉ thấy sau đám người, bóng lưng Giang Đình lóe tại một góc rồi biến mất.

"Cái đệt!"

Gã ta chửi một tiếng, vội vàng thoát ra, nói hai ba câu có lệ với y tá, vừa bước nhanh về trước, vừa lôi di động, hạ giọng vội nói: "Alo, tình hình không ổn, dấu vết đã trốn rồi!"

Đối phương im lặng một lát, truyền ra một giọng nữ: "Đã bị phát hiện?"

"Chắc chắn đã bị phát hiện."

Gã đội mũ vội vàng lao qua hành lang, mục tiêu hiện tại đã biến mất. Lúc này, cách đó không xa, cửa thang máy lại tinh một tiếng, gã quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng Giang Đình đi vào trong thang máy.

Bên kia di động, giọng nữ lạnh lùng nói: "Gϊếŧ anh ta, tôi cử người đón anh."

Gã đàn ông không hề chần chừ, xoay người vọt tới!

Giang Đình ấn nút đóng cửa, nhanh chóng ấn tầng cao nhất, mặt mày lạnh tanh nhìn gã từ xa, cửa thang máy dần khép lại ngay khoảnh khắc gã xông đến.

——Thế mà, thang máy lại đi thẳng xuống dưới.

Giang Đình khẽ "chậc" một tiếng.

Khi chạy trốn bằng thang máy, tốt nhất là đi lên chứ không phải đi xuống, bởi vì những người trong phạm vi ba tầng sẽ chạy xuống tầng dưới rất nhanh, mà thang máy hai cửa bình thường của bệnh viện lại đóng tương đối chậm.

Tính theo tốc độ này, cho dù anh có suôn sẻ đi xuống đại sảnh tầng một, thế nhưng thời gian sai lệch của gã kia tối đa cũng chỉ khoảng ba bốn giây.

Tinh!

Cửa thang máy lại mở ra, một vài người đứng ngoài chờ vẫn chưa bước vào, Giang Đình đã cướp đường chen ra trước, bước nhanh về phía cửa chính.

Tuy nhiên, giống như sai lệch thời gian đã ước chừng của anh, Giang Đình vừa xuất hiện vài giây, cửa thoát hiểm tại góc quẹo bị đẩy ra. Gã đội mũ lao ra ngoài, tìm kiếm trong đám người mấy giây rồi lập tức bắt được vị trí của Giang Đình, vừa cho tay vào túi, vừa xông đến chỗ anh!

Giang Đình rút di động, trượt đến cái tên liên hệ gần nhất trong danh bạ, đồng thời bước nhanh, chen ngang vào hàng người nộp tiền.

Mấy bác gái đang đứng tức giận đùng đùng: "Này, cậu làm gì thế, chen cái gì mà chen!"

Giang Đình cứ mặc kệ, vội bước nhanh, bấm số điện thoại của Dương Mị.

"Ái, lại một đứa chen ngang!" Đám bác gái đằng sau lại hô: "Thanh niên trai tráng chen làm gì thế!"

"Vội đi đầu thai à, thái độ gì đây?"

Giang Đình quay đầu nhìn quanh, gã đàn ông cũng đang đẩy người chen tới hàng người đang đứng.

Trên màn hình di động hiển thị đối phương đã nhận cuộc gọi, Dương Mị căng thẳng hỏi: "Alo, anh Giang?"

"Anh đến...." Giang Đình vừa nói vừa quay đầu, ai ngờ đột nhiên đâm phải một người– Bốp!

Giang Đình loạng choạng nửa bước, giơ tay ôm mũi, khi hãy trong cơn đau chưa kịp hồi hồn, bèn nghe thấy một giọng đàn ông mang theo sự kinh ngạc và ý cười:

"Ô, khéo ghê, đây chẳng phải Lục tiên sinh sao?"

Giang Đình ngẩng đầu nhìn, Nghiêm Tà khoanh hai tay, cười tủm tỉm nhìn anh.

"Anh Giang, alo?" Trong điện thoại vang lên tiếng gọi lo lắng của Dương Mị: "Anh Giang?"

Cách hơn năm mét, tay phải gã đàn ông đút trong túi, cơ bắp vạm vỡ gồng lên dưới lớp áo T-shirt, giấu nửa thân hình cao lớn sau đám đông, gã sụp mũ xuống thấp nhìn chằm chằm sang bên này, hệt như một con linh cẩu đang theo dõi xác thối.

Giọng Dương Mị the thé gần như đã run lẩy bẩy: "Anh Giang! Trả lời em! Anh không sao chứ?!"

"——À, điện thoại kìa." Khóe môi Nghiêm cười mà như không: "À thôi, anh đang bận nhể, gặp lại sau nha."

Nói xong hắn bèn nhấc chân đi về phía thang máy.

Trong 1/1000 giây ngắn ngủi, Giang Đình đã quyết định xong.

"Không có gì, anh gặp được đội phó Nghiêm tại bệnh viện, lát nữa anh gọi cho em sau." Giang Đình cúp điện thoại, quay người giơ tay vội vã nắm lấy cánh tay Nghiêm Tà.

"Đội phó Nghiêm....."

Nghiêm Tà quay đầu liếc nhìn.

Không biết có phải lỗi giác của Giang Đình hay không, cái tên đội phó cà lơ cà phốt trông như con nhà giàu hơn cảnh sát này, khi anh ta bình tĩnh nhìn mình, đáy mắt dường như lóe lên ánh sáng khó mà hình dung nổi khiến con người ta run rẩy.

Nghiêm Tà hỏi: "Chuyện gì?"

Giang Đình thở phào, phảng phất như đã nhẹ nhàng thở hết nỗi niềm ra, bèn bật cười, "Đội phó Nghiêm, sao lại ở đây?"

Nghiêm Tà nói: "Họ hàng trong nhà nằm đây, vừa khéo hôm nay rảnh rỗi, tiện đường đến thăm. Còn anh?"

Giang Đình cười nói: "Tôi xuất viện vài ngày rồi, đến làm kiểm tra."

"À, thế không có vấn đề gì chứ?"

"Vẫn ổn cả."

Nói đến đây, Giang Đình khẽ ngập ngừng, còn chưa kịp lên tiếng, bèn thấy Nghiêm Tà hình như cố ý giơ tay nhìn đồng hồ: "Không có vấn đề gì thì được, tôi cũng không quấy rầy anh nữa, cho anh với cô bạn gái thế giới riêng kẻo lại chê cảnh sát chúng tôi phiền này nọ. Thế nhé, tôi đi trước đây."

Nghiêm Tà giả vờ rút tay, quả nhiên vừa mới hành động, chỉ thấy Giang Đình quay cả người qua đây: "Đội phó Nghiêm...."

"Sao thế?"

Nghiêm Tà cao 1m87, đứng giữa đám người có thể ví như nhìn từ trên cao xuống, khoanh hai tay, mang theo vẻ chớ ai dám lại gần.

Không hổ là lão cảnh sát hình sự kinh nghiệm hơn mười năm, khi hắn tập trung nhìn một ai đó, khí thế mạnh mẽ ép người đủ khiến đối tượng bị hắn ngắm trúng không thể trốn được.

Giang Đình hơi ngẩng đầu, khẽ nghiêng mặt, ở góc độ này khiến đuôi mắt hơi xếch lên. Vẻ mặt của anh trước mặt Nghiêm Tà hệt như có chút yếu thế, sau phút lưỡng lự, anh vẫn rất thành khẩn nói: "Cửa hàng của Dương Mị đã khôi phục buôn bán rồi, chắc là do lời của đội phó Nghiêm, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm tạ anh. Hôm nay hiếm có dịp gặp nhau, không bằng tôi mời đội phó Nghiêm một bữa, nếu không lòng tôi không yên."

Nghiêm Tà dòm anh, giọng điệu ngả ngớn: "Chuyện công việc mà thôi, cần gì dùng cơm. Cô bạn gái của anh không chờ bên ngoài à? Đừng để người ta nóng ruột chớ." Nói xong không đợi Giang Đình trả lời, định đi mất.

"——À," Giang Đình nhanh chóng níu hắn: "Hôm nay Dương Mị không đi cùng."

Đây thực sự là bị Nghiêm Tà nói một câu bật một câu. Nhưng Giang Đình vừa mới ra đến cửa thì khựng lại, chính anh tự cảm thấy có chút quái lạ.

Anh thoáng ngẩng đầu nhìn chăm chú Nghiêm Tà, hình dáng khóe mắt đuôi lông mày rất đẹp. Thái độ này gần như đã hơi giống cầu xin rồi, khoảng cách giữa cả hai cực kỳ gần, Giang Đình còn giơ tay nắm cẳng tay Nghiêm Tà.

Nếu Giang Đình là nữ, hình ảnh này sẽ vô cùng ám muội, thậm chí còn khiến người ta tim đập thình thịch.

Gần đó, gã đàn ông đội mũ cảnh giác quan sát Nghiêm Tà, nhất thời không dám manh động.

"Ài," Nụ cười của Nghiêm Tà càng rõ, cứ hệt như cố ý: "Tôi đã bảo sao anh bỗng chủ động thế, hóa ra là vì Dương Mị không ở đây?"

Giang Đình: "....."

"Được á," Nghiêm Tà nhân lúc anh chưa hiểu mô tê gì, trở tay kéo sang bên mình, cười hi hi: "Chọn đi chọn lại thôi cứ chọn hôm nay đi há."

***

Đúng giữa trưa, đường phố đông đúc, ánh nắng đầu tháng năm chói chang chiếu trên vỉa hè, mọi người chỉ cần đi hai bước đã vã mồ hôi đầy đầu. Nghiêm Tà xắn tay áo lên cánh tay, cười mà như không nhìn Giang Đình: "Mặc nhiều thế kia không nóng à?"

Di động trong túi quần Giang Đình rung lên, anh ấn cúp, hờ hững nói: "Tôi là người suýt nữa thành nửa tàn phế, đâu có nóng như đội phó Nghiêm anh."

Ánh mắt Nghiêm Tà rơi trên cúc áo kín kẽ ở cổ tay Giang Đình, mỉm cười nói: "Nói gì thế nhở, làm gì đến nỗi nặng nề như nửa tàn phế, Lục tiên sinh trông ngon hơn tôi nhiều."

Giang Đình bất đắc dĩ chối đẩy: "Anh đừng lấy tôi ra đùa."

Nghiêm Tà nói: "Đùa ở đâu ra, tôi rất thật lòng đấy, từ lầu đầu gặp Lục tiên sinh tôi đã rất muốn ăn một bữa với anh rồi."

Giang Đình: "........"

"Hôm nay rốt cuộc đã được toại nguyện, thật sự nào có ——!"

Nghiêm Tà nói như hoàn toàn không phải chém gió, thế nên nét mặt Giang Đình có hơi vi diệu.

Đầu óc thằng cha này có lẽ nào không bình thường ấy nhở.

Nghiêm Tà hỏi: "Có phải anh thấy tôi phá án nhiều quá phá ra bệnh khùng, cho nên đầu óc mới không bình thường không?"

"........." Giang Đình nói: "Tôi nào có nghĩ như thế về đội phó Nghiêm."

Nghiêm Tà đột ngột dừng bước xoay người, khóe mắt liếc ra phía sau—Cách đó mười mét, một cái mũ lưỡi chai đen nhanh chóng lẩn vào trong đám đông ồn ào.

Song Nghiêm Tà làm như không thấy, nắm lấy cổ tay Giang Đình, cười nói: "Anh có tin câu nói "nhất kiến như cố" không Lục tiên sinh?"

Chỉ chớp mắt, ngón tay hắn cảm nhận được rõ nét lớp da sần sùi dưới lớp áo của Giang Đình, đó là vết thương cũ do cắn xé lưu lại.

Giang Đình khẽ dùng sức kéo lại, nhưng Nghiêm Tà không chịu buông. Giang Đình lạnh lùng hỏi ngược lại: "À?"

"Từ lần đầu gặp Lục tiên sinh, tôi đã thấy như là cố nhân duyên ngắn, vẫn muốn gặp nữa mà anh cứ ở bên cái cô Dương Mị kia, chả rõ vì ghét cánh cảnh sát nhân dân chúng tôi hay đơn thuần không nhớ tôi không nữa. Vì thế nhá, hôm nay có thể ngồi chung bàn, cùng ăn cơm với anh, thiệt là chuyện chả bao giờ nghĩ tới." Ý cười của Nghiêm Tà càng sâu: "Vì thế mới nói duyên phận trên đời này đi hết một vòng rốt cuộc khiến con người ta không ngờ được á, há há—"

Mặt mũi Nghiêm Tà thiên về dạng mạnh mẽ, nhưng khoảnh khắc hắn mỉm cười nhìn chằm chằm Giang Đình, ánh mắt lại đượm vẻ tà khí đàn ông đích thực mà lạnh giá.

"...." Giang Đình chậm rãi rút tay mình về, hình như muốn nói gì, song lại chẳng thốt ra, chỉ cười cười, nói đúng hai chữ: "Thật à?"

Biểu cảm của anh bình thường, nhưng Nghiêm Tà chắc chắn toàn bộ giáo dưỡng cả đời của Giang Đình đã bao hàm trọn trong hai chữ này.

"Chả nhẽ không phải?" Nghiêm Tà nói chưa đã, còn muốn theo tới cùng, lúc này điện thoại bỗng dưng reo lên.

"Là của đội." Nghiêm Tà tiếc nuối nói, "Xin lỗi tôi nghe điện cái đã, anh đợi tôi há."

Bấy giờ hai người đang đứng tại cổng vào trung tâm mua sắm, lượng người qua lại vô cùng lớn, Nghiêm Tà cố ý đi hai bước mới nhận điện thoại, chỉ nghe giọng Mã Tường đầu bên kia tràn đầy uể oải: "Alo, anh Nghiêm, không ổn rồi, thằng cháu họ Hồ kia cứ sống chết không nhận, bọn em hết cách rồi. Anh đang ở đâu đó?"

Nghiêm Tà nhìn từ bậc thang xuống, Giang Đình đang đứng trên vỉa hè, miệng lại nói vào điện thoại: "Tra cứu án của mấy năm trước, không có việc gì vội thì chú cứ chờ anh về rồi tính tiếp."

Cơn buồn ngủ của Mã Tường lập tức mất sạch: "Ái ồ anh Nghiêm của em, sao anh một mình một súng đi thế, cần chi viện không?"

"Không cần, chuyện hôm