Phá Vân 1

Chương 5

Chương 5

Dịch: Khởi Linh

***

Lùng sục tìm kiếm nguồn hàng của dạng ma túy mới, Tần Xuyên mệt mỏi bôn ba suốt đêm, nghe đội điều tra hình sự đã xác minh xong danh tính nạn nhân, lập tức chạy vội về cục công an thành phố, sau đó mới đẩy cửa bước vào đã bị sét bổ tại chỗ:

"Thế.....thế mà cậu ta vẫn còn sống hở?"

Mã Tường giơ tay sờ trán: "Công việc của tổ điều tra bọn em vẫn chưa đến chốn......."

Nghiêm Tà khoanh hai tay đứng ngoài phòng thẩm vấn, lạnh lùng nói: "Có phải chú muốn vào đập chết cậu ta không?"

Khóe miệng Tần Xuyên giần giật, hai mắt viết đầy chữ không dây nổi, không dây nổi.

Một thanh niên khoảng tầm hai mươi, mặc sơ mi xám nhạt, áo khoác màu trắng ngồi trong phòng thẩm vấn, có lẽ chính hắn cũng không biết vì sao chân trước mới bước vào phòng thí nghiệm, chân sau liền bị cảnh sát đập cửa lôi cổ vào cục công an, thế nên thái độ cực kỳ dè chừng và đề phòng, hai tay đặt ở trên bàn, mười ngón giao nhau, gân xanh trên mu bàn tay nổi vài cái.

"Cậu là Sở Từ?"

"Vâng."

"Bao nhiêu tuổi, người ở đâu?"

"21 tuổi, Quý Châu."

"Đang làm gì?"

"Nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh, chuyên ngành hóa học."

"Đến Kiến Ninh làm gì?"

"Sắp sửa tốt nghiệp, thầy hướng dẫn giới thiệu đến thực tập tại một công ty hóa chất."

Cậu cảnh sát hình sự一一 ghi lại, hỏi tiếp: "Công ty gì? Đại học gì ở Bắc Kinh? Thầy hướng dẫn tên gì?"

Nằm ngoài dự đoán của mọi người, thanh niên phía đối diện vừa mở miệng đã nói ra một doanh nghiệp hóa chất tư nhân cực kỳ nổi tiếng ở Kiến Ninh cùng tên một trường đại học nhân dân cả nước đều biết, đến cả chủ nhiệm khoa, thầy hướng dẫn, cùng khóa học, lớp số mấy cũng được trả lời toàn bộ, vừa rõ ràng mạch lạc vừa đầy đủ, rồi giải thích: "Thẻ sinh viên nằm trong ví tiền của tôi, thầy hướng dẫn rất có tiếng trong giới giáo sư, anh cứ việc đi xác thực. Xin lỗi còn chưa kịp hỏi nhưng tôi rốt cuộc đã mắc phải tội gì? Dạo này tôi luôn làm việc trong phòng thí nghiệm thực hiện một thực nghiệm xúc tác natri metoxit(1), các anh có thể cầm camera theo dõi để chứng minh...."

Nghiêm Tà giơ tay ấn tai nghe bluetooth, khẽ nói: "Hỏi cậu ta có biết cái ba lô kia không?"

"Vào 2 giờ chiều ngày 16-4, cậu đã đến trung tâm tài chính mua một cái ba lô, để làm việc gì?"

Trong phòng thẩm vấn, Sở Tư hiển nhiên đứng hình một tẹo, sau đó trả lời: "Tôi không biết cái ba lô nào hết?"

"Nói dối," Nghiêm Tà đè giọng nói.

Tần Xuyên không hiểu câu này, Nghiêm Tà cũng không giải thích, dặn vào tai nghe: "Cho cậu ta nhìn tập ảnh nạn nhân mua ba lô."

Cậu cảnh sát hình sự mở túi tài liệu, lấy một sấp hình HD trong cửa hàng kinh doanh tại trung tâm tài chính quốc tế, nạn nhân đang đứng đối diện với thu ngân, một cái ba lô to bự đã được bọc kín lại, đặt ở ngay cạnh cánh tay.

Câu hỏi của cảnh sát rất có tính dồn ép: "——Cậu còn muốn giải thích gì không?"

"............." Sở Từ bất động nhìn chằm chằm bức ảnh.

Mặc dù chỉ có vài giây ngắn ngủi, song biểu hiện của hắn đã có sự thay đổi cực nhỏ, Nghiêm Tà và Tần Xuyên lập tức liếc mắt nhìn.

"Cậu ta là bạn cùng phòng của tôi." Sở Từ dùng hai ngón tay di bức ảnh ở trên bàn cho cảnh sát hình sự, nói: "Cậu ta là Phùng Vũ Quang, sao vậy? Cậu ta đã mắc phải tội gì à?"

"Quan hệ của đôi bạn cùng phòng này tốt ghê á," Nghiêm Tà sờ cằm nói.

Tần Xuyên dùng ánh mắt "ông cũng biết cơ à" để dòm hắn, Nghiêm Tà lại không trả lời, dặn Mã Tường: "Bảo ban Kinh Văn Bảo (2) gọi điện đến trường học và công ty thực tập của cậu ta xác minh thử đi."

Mã Tường trả lời mà đi, Tần Xuyên húych cùi chỏ vào hắn: "Đừng thừa nước đυ.c thả câu, có rắm mau xì."

"Định mệnh ông mới đánh rắm ấy, ông đây dù có rắm cũng là cái loại tinh túy hương bay ngàn dặm nhá, đã hiểu chưa?"

Tần Xuyên: "......................Được rồi, ông là lão Đại ông nói được là được."

Nghiêm Tà được vỗ mông ngựa quá chuẩn, học tư thế Sở Từ trả tấm ảnh cho cảnh sát vừa nãy, dùng đầu móng tay ngón giữa và áp úp di mép tấm ảnh, ra hiệu cho Tần Xuyên nhìn: "Thấy chưa? Hành động này được hiểu ngầm là: "Ông chả thèm dính vào thằng cha này, các anh có tôi thì cứ cầm đi được bao xa thì cứ đi" —— Với lại là bạn cùng phòng, không gặp nhau trong suốt một ngày hai đêm, phản ứng đầu tiên đáng lẽ nên là cậu ta đã bị làm sao chứ không phải cậu ta đã phạm tội gì, chả nhẽ cái cậu Phùng Vũ Quang này là dạng người hay có tội trong mắt cậu ta hả?"

"Phùng Vũ Quang là kiểu người gì, có quan hệ thế nào với cậu?" Cảnh sát trong phòng thẩm vấn không trả lời mà hỏi tiếp.

Sở Từ hít một hơi sâu, tiếp tục ngả người về sau.

——21 tuổi, nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp của một trường đại học nổi tiếng, hiển nhiên là nhân tài có chỉ số IQ rất cao, cũng thuộc dạng người cảnh sát hình sự không ưa nhất.

"Quan hệ của chúng tôi khá bình thường." Sở Từ dựa vào ghế, dùng câu này để mở đầu: "Chúng tôi là người của hai thế giới riêng biệt."

Cảnh sát hình sự cau mày: "Cậu có ý gì?"

"Phùng Vũ Quang là người gốc Bắc Kinh, điều kiện gia đình cực kỳ giàu có, giao du rộng rãi trong trường, nhưng về chuyên ngành thì không," Sở Từ im lặng hai giây, nói ý nhị, "có khiếu như thế."

Nghiêm Tà nói vào tai nghe, "Để anh giải thích cho mọi người chút nhé: Cậu ta là thằng học dốt, tôi là dân học giỏi, tôi đây thích khinh bỉ vô đối vô nhân đạo với cậu ta đấy, chấm hết!"

Cậu cảnh sát hình sự: "............."

"Mặc dù đã làm bạn cùng phòng hơn một năm nay, song tôi với cậu ta không thân chẳng quen, đại đa số thời gian tôi đều ở phòng thí nghiệm và thư viện, dạy kèm bốn lần một tuần, rất ít có thời gian quay về ký túc xá. Hơn nữa dạo này còn phải tranh thủ bảo vệ đề tài, bài luận văn này rất nặng, nên cơ bản đều ngủ trong phòng thí nghiệm."

Cậu cảnh sát hình sự nói: "Nhưng các cậu cùng đến Kiến Ninh thực tập cơ mà nhỉ?"

"Chúng tôi đều là sinh viên của một thầy hướng dẫn." Sở Từ giải thích, "Tuy nói là thực tập, nhưng thực chất tôi đến lấy mấy số liệu quan trọng để về Bắc Kinh bảo vệ đề tài luận án."

"Còn Phùng Vũ Quang thì sao, cậu ta cũng muốn bảo vệ đề tài?"

Biểu cảm của Sở Từ có chút khó nói, "..........Cậu ta chắc đến góp đủ số lượng."

Cảnh sát hình sự nhoài người về trước: "Góp đủ số lượng? Cậu miêu tả kỹ càng cho chúng tôi xem nào, nó là sao? Cậu ta thường làm những gì, có phải không học hành gì không?"

"Vậy cũng không phải," Sở Từ nói thế này đây, "Có điều học ít hơn tám tiếng một ngày thì cũng hệt như không học thôi."

Trong phòng thẩm vấn rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.

".........Lũ học giỏi chết tiệt." Nghiêm Tà nói lẩm bẩm.

Cậu cảnh sát hình sự phải kiềm chế lắm mới không hất mắt khinh thường ngay tại chỗ, lật sang tờ biên bản khác, rồi hỏi: "Ngoài thời gian học tập thì bạn cùng phòng cậu hay có sở thích hoặc thói quen sinh hoạt nào đặc biệt không, cậu có thể nói với chúng tôi chứ?"

Sở Từ suy nghĩ, hình như cảm thấy hơi nan giải.

"Nghĩ cái gì thì nói cái đó, càng tỉ mỉ càng tốt."

".................."

Sở Từ yên lặng trong giây lát, sau đó mới lên tiếng trả lời: "Phùng Vũ Quang có tham gia một số hoạt động xã đoàn, quen biết rất nhiều bạn bè, thường hay tụ tập đi chơi về muộn. Bình thường thích chơi game online, cụ thể là trò gì tôi không chú ý lắm, hoặc có thấy tôi cũng không biết là cái gì. Cậu ta không thích đến phòng thí nghiệm, tất cả môn học đều chỉ vừa đủ điểm qua, tôi cũng không biết cậu ta đạt yêu cầu kiểu gì nữa. Quan hệ với mấy cô bạn khá thân mật, thường hay gọi videocall trong ký túc xá, gọi điện thoại đến rất khuya cũng không cúp. Còn những vấn đề khác tôi cũng chẳng biết rõ lắm."

Cảnh sát hình sự lập tức nói: "Cậu kể tên mấy sinh viên nữ kia cho chúng tôi xem nào."

"Tôi không có quen." Sở Từ bất đắc dĩ nói: "Anh nhìn tôi có giống cái dạng quen với con gái lắm à?"

Cảnh sát hình sự ngẩng đầu đánh giá hắn. Mặc dù dưới góc nhìn của đàn ông, Sở Từ là một người có gương mặt cực kỳ điển trai, bất đồng hoàn toàn với đám học giỏi cứng ngắc đầu hói đeo kính theo như lời đồn.

Có điều dân học giỏi chuẩn khỏi chỉnh có khác, một người không học hành đủ tám tiếng ngang bằng với một người không học gì, cưng còn có thể nói gì với bọn họ nữa.

Cậu cảnh sát hình sự dùng bút gõ vào mặt bàn, hỏi một vấn đề có tính thăm dò: "Bạn cùng phòng của cậu bình thường có uống thuốc không?"

Sở Từ nói: "Không biết, uống thuốc gì?"

"Vitamin, thuốc hạ sốt, gì cũng được. Cậu có từng thấy cậu ta uống thuốc không?"

"Không có."

Ngoài phòng thẩm vấn, Nghiêm Tà và Tần Xuyên nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn, tựa như muốn tìm được chút manh mối lạ thường nào đó từ trong hai chữ đơn giản này. Có điều tiếp đó, Sở Từ lại khẳng định thêm một lần nữa: "Hoàn toàn không có."

Nghiêm Tà ấn tai nghe: "Hỏi cậu ta lần gặp nhau cuối cùng với nạn nhân là khi nào."

Cảnh sát hình sự hỏi: "Lần cuối cùng cậu gặp Phùng Vũ Quang là khi nào?"

"Giữa trưa hôm kia khi tôi về ký túc xá lấy sách, Phùng Vũ Quang có hỏi tôi tại sao hai ngày nay không về ký túc xá nghỉ ngơi, tôi nói phản ứng đã đến giai đoạn quan trọng, không thể rời khỏi phòng thí nghiệm."

"Chỉ có thế?"

"Chỉ vậy thôi. Quan hệ giữa tôi và cậu ta rất bình thường, tuy cùng từ Bắc Kinh đến Kiến Ninh, song đôi bên không có đề tài nói chuyện chung. Bất kể cậu ta làm gì, tôi cũng không muốn biết, cũng không có hứng để tham gia cùng."

Sở Từ nghiêng người về trước, gục ở mép bèn hỏi: "Nếu không có gì khác, khi nào thì tôi có thể đi? Thí nghiệm xúc tác natri metoxit rất quan trọng, không thể bỏ đi được."

"Anh Nghiêm!" Cánh cửa bị đẩy mở, Mã Tường vội vã xông vào: "Bên Kinh Văn Bảo đã gọi điện xác minh rồi, danh tính của nạn nhân Phùng Vũ Quang và bạn cùng phòng Sở Từ đều đã được xác nhận!"

Nghiêm Tà gật đầu, lại chỉ nghe Mã Tường nã như pháo: "Bọn em đã liên hệ với quản lý thực tập của hai người này, chủ nhiệm khoa, thầy hướng dẫn bộ môn, cơ bản đều đã xác thực hầu hết tính chân thật trong biên bản. Nhưng chẳng phải còn cái ba lô kia sao, nếu hai người này chỉ bình thường với nhau như thế kia, tại sao nạn nhân dùng tiền và họ tên của cậu ta để mua cái ba lô đắt lòi này. Điều này rất hư cấu, vì thế em đã liên hệ tiếp với thầy cố vấn của lớp——anh đoán thử đê?"

Nghiêm Tà nhếch một bên đuôi lông mày: "Có tình hình mới?"

Mã Tường tính như thần mà tức tốc lật biên bản, xoạt một cái giơ ra: "Tình hình lớn lắm luôn."

Một phút sau, cửa phòng thẩm vấn lại được bật mở, Sở Từ ngẩng đầu nhìn.

Quần áo giá trị năm con số của đồng nhân dân tệ quả thật không phải dạng vừa, chiếc sơ mi trắng mặc người Nghiêm Tà dù có nhăn nheo vì thức suốt đêm không kịp thay ra vẫn rất có phong cách, một tay đút túi quần, tay kia kéo cái ghế ngồi xuống, hành động đơn giản nhường vậy lại tạo cảm giác khác xa hoàn toàn với đội cảnh hát hình sự, phảng phất như trong series phim "Cảnh sát hình sự" của quốc nội bỗng dưng chèn vào một đoạn phim đội điều tra hiện trường của Mỹ vậy.

Cậu cảnh sát hình sự vội vã đứng chào: "Phó đội trưởng Nghiêm."

Nghiêm Tà gật đầu, không lên tiếng, cầm tập biên bản lật vài trang, không ai biết hắn đang nhìn cái gì, chỉ thấy Nghiêm Tà xoa cằm đầy hứng thú, không ngẩng đầu mà đột ngột hỏi: "Cậu và bạn cùng phòng không thân thiết."

Sở Từ nói: "Đúng."

"Nước sông không xâm phạm nước giếng?"

"Có thể nói là thế."

Nghiêm Tà hỏi: "Vậy vì sao từ đầu năm đến giữa tháng tư cậu viết mấy đơn xin muốn đổi ký túc xá?"

Sở Từ im bặt.

"Ngày 10 tháng 4 là lần cuối cậu nộp đơn xin, sau khi bị thầy cố vấn từ chối bằng lý do ký túc xá của nghiên cứu sinh không được chuyển đổi, cậu đã được cho một tấm thẻ ra vào của tòa nhà thực nghiệm, thầy cố vấn có bảo nếu cậu thật sự không muốn về ký túc xá, vậy buổi tối có thể ngủ tại phòng thí nghiệm. Ngày 12 tháng 4, những nghiên cứu sinh khác phải làm thí nghiệm nhiệt hạch cả đêm, bởi cậu vẫn còn ngủ tại đây, nên đã giúp bọn họ đốt lò phản ứng."

Sở Từ nói: "Tối hôm đó phòng thí nghiệm không bị cắt điện mà còn có điều hòa......"

"Ngày 15 tháng 4, cậu và Phùng Vũ Quang từ Bắc Kinh đến Kiến Ninh, chiều ngày 16, Phùng Vũ Quang đến trung tâm tài chính quốc tế, dùng tên của cậu mua một cái ba lô đắt tiền giá hơn mười tám nghìn tệ."

Trong phòng thẩm vấn im lặng lạ thường, Sở Từ không nói tiếng nào.

Nghiêm Tà chống cùi chỏ trên mép bàn, hờ hững nói: "Nếu tôi dùng tên của người khác mua đồ, vậy chỉ có một khả năng, là tôi muốn tặng thứ đồ kia cho người ta, vì sợ người ta không thích, vẫn có thể chạy đến cửa hàng đổi lại."

"——Có điều cậu không muốn cái ba lô kia." Nghiêm Tà ngập ngừng rồi hơi nhếch mày: "Chắc chắn mâu thuẫn giữa cậu với Phùng Vũ Quang quả thực khá lớn, mà cậu cũng rất không muốn gặp người này nhỉ."

Sở Từ dùng ngón tay day day mi tâm, lúc giơ tay hai cảnh sát hình sự đều trông thấy ngón út và và ngón áp út của hắn có dính băng urgo.

"Đúng vậy." Mấy giây sau, hắn rốt cuộc thả tay xuống, nhìn Nghiêm Tà nói thật: "Quan hệ giữa tôi và bạn cùng phòng quả thực có tồn tại một số mâu thuẫn."

Nghiêm Tà lạnh lùng nói: "Chỉ một số?"

Sở Từ đan hai tay đặt ở trước ngực, nhìn chằm chằm Nghiêm Tà. Một người bình thường khi bị cảnh sát ép cung như thế ắt hẳn đều sẽ có cảm giác bối rối hoặc nghẹt thở, tuy nhiên cậu thanh niên tuổi trẻ tài cao này biết kiềm chế hơn đại đa số người khác khá nhiều, chí ít nhìn từ bên ngoài không thấy được bao nhiêu biểu hiện khó chịu, chỉ lặp lại rất rõ ràng mạch lạc: "Chỉ có một số."

Hai mắt Nghiêm Tà chợt lóe, không biết là cảm xúc gì.

"——Thôi được." Một lát sau, Nghiêm Tà tựa vào lưng ghế, hờ hững nhún vai: "Vậy hãy cho chúng tôi biết là mâu thuẫn gì đi, còn cả vì sao cậu ta phải tặng một cái ba lô mười tám nghìn tệ cho cậu? Cho tôi xin lỗi nhé, món đồ đắt tiền kiểu này bình thường tôi chỉ tặng cho mỗi tình đầu thôi, có điều nếu đã tặng thì cũng kệ cha chúng nó có dùng hay không, cho mỗi mười phút tự hào rồi tạch luôn, tại đứa bánh bao thịt gì mà một đi không trở lại........."

"Cậu ta quá ồn."

"Hử?"

"Bạn cùng phòng của tôi," Giọng điệu của Sở Từ rất bình thản, "Một tuần có tới năm buổi tối gọi video đến hai giờ sáng, chơi cái game kia đến năm giờ, bật đèn suốt đêm. Còn cả hai ngày tụ tập đi chơi đến ba bốn giờ mới về, hễ mở cửa vào là bật đèn to giọng rửa mặt các kiểu, dù có ngủ say đến mấy cũng bị đánh thức, tôi đã không nhớ nổi cái lần được ngủ tới sáng là chuyện khi nào rồi."

"Tôi là học sinh vượt khó, mỗi năm không dành được học bổng cao nhất cũng ngang bằng với tội phạm. Nói chung bình thường còn có thể nhẫn nhịn, mỗi khi đến kỳ thi quả thật không nhẫn được, hơn nữa cũng rất khó tập trung để thực hiện thí nghiệm trong ngày. Anh biết trong môn hóa học có một số thí nghiệm có tính nguy hiểm rồi đấy, có mấy lần tôi suýt đã xảy ra sự cố........."

Nghiêm Tà đột nhiên xen ngang: "Cậu bị suy nhược thần kinh?"

Sở Từ không trả lời.

"Cậu vừa mới nhắc đến từ bật đèn tới hai lần, là bởi khi cậu ngủ, rất nhạy cảm với ánh sáng đúng không?"

".........." Sở Từ rốt cuộc thở dài một