"Vậy lỡ lát nữa cơm nguội mất thì sao đây."
"Thì tôi lại gọi cho anh một phần khác."
Bùi Sơn liền không nói nữa, ngửa đầu chạm lên khóe miệng hắn.
Đường Lập Ngôn cảm thấy hôn Bùi Sơn rất khác với những người khác —— Không phải chỉ đơn thuần là tìиɧ ɖu͙© hay lấy lòng, mà còn xen lẫn một chút cẩn thận, lại có ý lưu luyến không dời, nhưng Đường Lập Ngôn không nghĩ ra được cảm giác này từ đâu mà có.
Một người bạn mới mẻ để chơi cùng, quả là rất thú vị.
"Cũng được." Bùi Sơn cười nói.
Đường Lập Ngôn nhìn nụ cười ấy có một chút hoảng hốt, rất quen thuộc, lại không thể nói rõ là quen ở đâu. Hắn cảm thấy nhất định là vì lửa nóng khắp người đều bị Bùi Sơn thiêu đốt rồi, vì thế liền kéo cổ tay Bùi Sơn, ôm người vào lòng.
Sợ lại xảy ra biến cố gì nữa, động tác của Đường Lập Ngôn vừa gấp vừa không có trình tự.
Trên bộ quần áo lụa, những chiếc khuy vốn không mấy chắc chắn đều bị hắn kéo bật ra, rơi lung tung xuống đất.
Đường Lập Ngôn liền không khách khí nữa, xoay người kéo Bùi Sơn về sopha, đôi tay ôm mông anh, một bên kéo quần xuống, một bên xoa bóp, chỉ chốc lát đã lột sạch.
Bùi Sơn đến lúc này lại có chút ngượng ngùng, tuy rằng vẫn không chút che giấu mà nhìn hắn, nhưng vành tai đã đỏ bừng cả lên.
"Chỗ anh có phải cũng có mấy thứ kia không?" Đường Lập Ngôn nhẹ nhàng liếʍ vành tai anh, thổi nhẹ vào thịt non phía sau tai.
"Ừm... có..." Giọng Bùi Sơn mềm đi phân nửa, eo cũng sụp xuống, "Lần trước ở siêu thị... không mang về nhà..."
Có một người nằm trên ngực, dùng âm cuối xoay chuyển muôn vàn lần mà quấn lấy mình, Đường Lập Ngôn thật sự khó nhịn, liền đẩy hạ thân, nói với Bùi Sơn, "Ở đâu, đi lấy đi." Nói xong còn cố ý đẩy quần áo sang một bên, "Không được mặc."
Bùi Sơn cắn môi, hơi chút kháng cự, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, thân thể trần trụi đi đến bên kệ sạch, lấy mấy thứ chai lọ kia ra, ném lên bàn trà, "Đây rồi. Còn lại thì, cũng cần tôi tự làm sao?"
Đường Lập Ngôn rất hứng thú nhìn thân thể anh, đôi tay mở ra vắt lên lưng sô pha, "Được chứ."
Bùi Sơn cười nhạo một tiếng, "Đừng có hối hận đấy." Nói xong, chậm rãi đồ chất bôi trơn ra, quỳ xuống đất, một tay đưa về phía hậu huyệt của mình, một tay không ngoan ngoãn vươn về phía ông quần Đường Lập Ngôn.
Áo thun quần đùi của Đường Lập Ngôn ngược lại vẫn còn ngay ngắn, nhưng người đã không còn tâm tư ngồi im chẳng loạn nữa rồi. Bàn tay nắm lấy lưng sô pha hơi dùng sức, siết thành viết lõm.
"Ưʍ..." Bùi Sơn cũng chẳng biết cố ý hay vô tình phát ra những tiếng vang trầm thấp.
Cái này chưa tính, bàn tay chạm tới Đường Lập Ngôn linh hoạt tìm đến mục đích, đang cách lớp qυầи ɭóŧ, dùng đầu ngón tay từng chút vuốt ve nhẹ nhàng cái thứ đã sớm căng trướng.
"Bùi Sơn..." Đường Lập Ngôn bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, giọng không mấy tỉnh táo nữa, "Anh đừng trêu tôi."
"Không trêu thế nào cơ?" Bùi Sơn ngược lại cười đến ngây thơ vô tà.
Tay lại vẫn tiếp tục làm ác, kéo mép qυầи ɭóŧ xuống, giải phóng cái thứ đã bị giam cầm hồi lâu kia, tỉ mỉ thưởng thức.
Bùi Sơn hỏi: "Như vậy sao?" Nói xong còn ác liệt tiến về phía trước, cắn nhẹ một miếng lên phần đùi để lộ ra, "Hay là thế này?"
"Đệt!"
Đường Lập Ngôn làm sao chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế, dùng sức túm lấy tay Bùi Sơn, kéo người lên sopha, để anh quỳ gối lên đệm, úp vào lưng sô pha.
Tư thế này xem như để phía sau hoàn toàn bại lộ trước mắt Đường Lập Ngôn.
Đùi mở ra, mũi chân treo trong không trung, vốn là một tư thế rất khuất nhục, nhưng Bùi Sơn lại vui vẻ chịu đựng, còn cố ý đè eo xuống, nâng mông lên cao hơn một chút.
Tay Bùi Sơn ở ngay đó, đầu tiên là nhẹ nhàng dạo một vòng quanh hậu huyệt, sau đó dùng chất bôi trơn làm những nếp nhăn ướt nhẹp, rồi chậm rãi đi vào trong từng chút... Một bên thăm dò, một bên dùng đôi mắt nhuốm sương mù quay đầu lại nhìn Đường Lập Ngôn.
Còn nơi bị âu yếm kia lại đang gấp gáp không chờ nổi mà mở cái miệng nhỏ, nuốt lấy đầu ngón tay chủ nhân.
Bùi Sơn ngừng một lúc, liền quấy loạn bên trong, không quá một phút, Đường Lập Ngôn đã nghe thấy tiếng nước tí tách tràn ra theo động tác của Bùi Sơn, mà miệng huyệt gào khóc đòi ăn kia đã bị ngón tay thứ hai xâm phạm.
—— Chủ nhân của nó dường như rất thành tâm đút no, khi ngón tay thứ hai đi vào, còn cố ý tách mở hai bên, để một dòng nước chẳng biết là dịch thể hay chất bôi trơn chảy xuống giữa đùi.
Hầu kết Đường Lập Ngôn đảo vài cái, khó dằn nổi mà áp đến, hỏi: "Anh tự chơi một mình đến nghiện rồi đúng không?"
Nói rồi, hắn quệt dòng nước chảy ra, dán vào hai ngón tay của Bùi Sơn, lại đút thêm một ngón vào.
"Có chịu được không?" Đường Lập Ngôn cũng quỳ lên sô pha, từ sau lưng dán lại gần Bùi Sơn, "Chỗ này sao?" Vừa nói ngón tay vừa cẩn thận tìm tòi, nghiền ép.
Nói ra cũng kỳ lạ, tựa như không tốn chút sức nào, tựa như một thói quen đã khắc vào xương cốt, Đường Lập Ngôn rất nhanh đã tìm thấy một điểm nhỏ, sau đó theo bản năng dừng lại hồi lâu, chậm rãi xoa bóp.
Người trong lòng lập tức mất sức, bò cũng không bò nổi, sắp trượt cả xuống.
"Nông quá nhỉ." Đường Lập Ngôn một bên mài giũa một bên dùng lời nói trêu chọc anh, "Thoải mái không? Là chỗ này, đúng không?"
Bùi Sơn lúc này cũng không còn sức lực như ban nãy, mềm mại như một vũng nước, treo mình trên sô pha, chỉ có thể phát ra một vài âm tiết.
"Thoải mái, hay là không thoải mái?" Đường Lập Ngôn lại càng thích thú giở trò, tránh cái điểm ấy đi, chỉ nhẹ nhàng xoay vòng bốn phía, "Nói đi."
"Thoải mái..." Giọng Bùi Sơn cũng gần như sắp ứa nước.
Đường Lập Ngôn lúc này mới buông tha cho anh, cùng ngón tay anh rút ra ngoài.
Bùi Sơn cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cả người đầy mồi hôi, anh nắm lấy lưng sô pha chống đỡ, trượt xuống, lại bị Đường Lập Ngôn túm chặt lấy, da thịt kề sát đẩy lên đệm.
Đồng tác ấy làm Bùi Sơn thất thần. Anh bất giác nhớ đến một vài chuyện.
Chỉ là Đường Lập Ngôn không cho phép anh phân tâm, nhanh chóng trừng phạt —— Mặt sau bỗng nhiên bị tiến vào, đầu tiên là non nửa cây trơn trượt, thấy anh không kêu đau, Đường Lập Ngôn liền động thân đẩy cả cây vào hết.
"A..." Bùi Sơn đau đớn nuốt tiếng kêu vào bụng, chỉ chừa lại một lời mở đầu cực nhẹ, nghe vào lại càng thấy quyến rũ, "Anh... chậm một chút..."
"Được." Đường Lập Ngôn cười nhạo một tiếng, gạt mái tóc xoăn của anh ra sau tai.
Bùi Sơn dần dần quen với cảm giác căng trướng phía sau, liền không để Đường Lập Ngôn chậm rãi nữa, ngược lại tự mình nâng mông lên, chủ động đẩy đưa.
"Muốn thế cơ à?" Đường Lập Ngôn trêu đùa anh, bẻ gương mặt anh qua nhìn thẳng vào đôi mắt anh, "Nói tôi nghe, ngón tay thoải mái hơn hay là dùng cái này thoải mái hơn?" Nói rồi còn cố ý đẩy lên hai cái, lần nào cũng đâm vào chỗ kia.
Bùi Sơn bị đâm đến eo mềm chân nhũn, nói không nên lời, chỉ có thể đứt quãng mà nói: "Đều... đều thích."
Chỉ cần là người, đều thích.
Đương nhiên những lời này Bùi Sơn không có mặt mũi nói ra, chỉ càng thêm dùng sức đưa đẩy mông mình.
"Anh thật đúng là..." Đường Lập Ngôn hung hăng hôn anh, đầu lưỡi quấy loạn trong khoang miệng, ngập ngừng không rõ mà nói, "Yêu tinh quyến rũ người."
Bùi Sơn bị hôn đến mức khoé miệng lấp lánh, phát ra những tiếng "ư ư".
Cái tư thế này của anh, bị thứ to lớn đâm vào người, tay đè lên lưng ghế, đầu bẻ thành một góc độ khó chịu, chân hoàn toàn không có cách nào khép lại được.
Thật ra chật vật lắm, nhưng Bùi Sơn lại cảm thấy thoả mãn —— Thể xác và tinh thần anh đều được lấp đầy, mặc dù cái cảm giác căng trướng hồi lâu này khiến anh thấy xa lạ, nhưng từng khoảng khắc giao hợp lại điên cuồng mà quen thuộc, nhiệt tình, chẳng kìm nén lại gì.
"Lại thất thần, tôi phải phạt anh thôi." Đường Lập Ngôn cảm nhận được, sinh lòng ác độc mà nói. Bùi Sơn liền đột nhiên hoàn hồn, còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy nhược điểm của mình lại một lần nữa bị người ta đâm chọc vào.
"Đừng..." Đến giọng Bùi Sơn cũng lạc điệu.
Kɧoáı ©ảʍ gần gũi và cảm giác được lấp đầy chi phối cả thân thể anh, cũng chi phối cả đại não, theo xương cùng, dọc sống lưng, thẳng đến phía trước.
"Nhanh..." Bùi Sơn thậm chí hơi nức nở, một bên chủ động vặn eo, một bên lại muốn tránh khỏi tay Đường Lập Ngôn, "Nhanh lên..."
Đường Lập Ngôn hôn một đường từ cổ xuống đầu vai anh, "Nhanh lên cái gì?"
"..." Bùi Sơn bất kể có thuyết phục mình rằng da mặt mình dày đến mức nào, thì cũng không thể sảng khoái mà nói ra được, chỉ tiếp tục rêи ɾỉ.
Thật ra Đường Lập Ngôn cũng không nhịn được, dứt khoát buông bỏ kiềm chế, một tay trượt xuống đường cong bụng có chút cơ bắp, đυ.ng vào cái thứ đã sớm ngẩng cao, chất lỏng dính ướt tràn ra kia, chuyển động lên xuống.
Tay còn lại nhẹ nhàng xẹt qua hầu kết của Bùi Sơn, cào cào cổ anh, rồi lại dừng ở hai điểm trước ngực, xoa nắn rất có kỹ xảo.
"Đừng chạm vào đó..." Bùi Sơn bị chọc đến mức cả người đều ngứa, "Cầu xin anh, để tôi ra đi..."
Đường Lập Ngôn càng không chịu nổi, chẳng những đẩy tốc độ hông, động tác trên tay cũng nhanh hơn.
"A..."
Bùi Sơn cảm thấy mình sắp điên rồi.
Đầu óc anh trống rỗng, bên tai đều là giọng Đường Lập Ngôn. Nhưng anh không thể nghĩ nổi đó là gì, chỉ tham luyến mà ghi nhớ tông giọng ấy, giấu nó vào hỗn độn, ném vào bể dục.
Bùi Sơn mất khống chế nắm chặt lớp da ghế, nhìn thấy dòng dịch vẩn dục phun lên mặt ghế đen, lại vẫn không hoàn hồn nổi, chỉ nghe thấy có người đang hỏi gì đó.
Tiểu Sơn, anh nhìn em đi.
Tiểu Sơn, anh cười một cái đi.
Tiểu Sơn?
Tiểu Sơn.
Mà cái người bị gọi đã không còn lý trí, trong thoáng chốc Bùi Sơn không thể nghĩ ngợi gì được, cả người đều bủn rủn đi, nằm quỳ xuống sô pha, ngơ ngác đáp lại một câu:
"Chi Bạch, đừng làm loạn."