Trời vào đông giá rét, cành cây khô khốc, trên bầu trời khói sương mịt mù, phân tách thành mấy phần.
Một người đàn ông mặc áo choàng bước ra từ khoảng không mịt mờ. Bộ trang phục hoàng đế màu xanh in hằn vài nếp gấp.
Cổ tay y ào ạt trào máu. Ánh đỏ tươi rơi xuống, đọng trên nền tuyết, đông lại thành băng, cực kỳ chói mắt.
"Chi Bạch..."
Giọng y thoáng chút nghẹn ngào, chẳng có sinh khí. Hơi thở mỏng manh xua đuổi con quạ trên cành khô.
Y đột nhiên lảo đảo, ngã xuống đất.
Y ngơ ngác mà đi, chìm trong hoảng loạn.
Y chưa bao giờ đến đây, nơi này không có trường học, học sinh mà y quen thuộc, cũng không có... Chi Bạch của y.
"Chi Bạch..."
"Chi Bạch?"
Màu rơi xuống tan ra, in trên mặt tuyết, hoá thành từng cành hoa đỏ rực. Trên đầu cành, hoa điên cuồng sinh trưởng, mọc ra thân cành mảnh khảnh, mọc ra cánh hoa đỏ tươi.
Người đàn ông nọ lảo đảo một chút, nhào xuống nền tuyết.
Ánh hồng phủ kín trong mắt khiến y kinh hồn táng đảm, y nhận ra hoa này... học văn học khoa học cả một đời, nhưng y cũng vẫn biết đến câu chuyện về cầu Nại Hà, hoa bỉ ngạn mà người ta thường kể trên phố.
Đôi mắt mơ hồ gạt đi mây mù, đôi môi run rẩy trong gió lạnh. Y sờ lên gương mặt mình, lạnh băng.
"Chi Bạch, chết rồi?"
Tựa như đáp lại y, cánh hoa bỉ ngạn nở rộ, chiếm lấy tất cả sắc trắng, một dòng sông đen mà sáng ngời xuất hiện từ trong bụi hoa.
"Tôi cũng, chết rồi?"
Bùi Sơn hít sâu một hơi, chẳng hiểu sao khoé miệng lại có ý cười. Nhưng giây tiếp theo, độ cong ấy lại biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghi hoặc.
"Bùi Sơn." Người chèo thuyền gọi từ xa, "Lên thuyền đi, đến giờ rồi."
Bùi Sơn vội chạy tới, trong lúc loạng choạng, máu lại rơi vào nước, tan đi.
Người chèo thuyền không để ý đến y, lạnh mặt lắc đầu, rồi xoay người đi.
Bùi Sơn gắng gượng đứng dậy, bước lên con thuyền lắc lư, "Còn người khác không? Ở đây còn ai khác không?"
Người chèo thuyền không nói lời nào, chỉ đưa y đến trước cây cầu đá.
Bùi Sơn vẫn kiên trì, liên tục hỏi: "Nếu tôi đã chết, vậy Chi Bạch cũng nên ở đây, bây giờ hắn đi đâu rồi?"
Người chèo thuyền trầm lặng chỉ vào cái sạp cũ kĩ trước mặt, rồi đẩy y xuống thuyền.
Chẳng biết cái sạp cũ kĩ kia đã mở mấy ngàn mấy vạn năm rồi, chỉ bán một chén canh, canh của một bà lão, tên là Mạnh Bà.
"Ba đồng một chén."
Bùi Sơn sờ tìm tiền trên người, xong lại ngừng, "Bà ơi, bà có nhìn thấy người nào khác không? Con muốn... tìm một người."
Không ai trả lời y.
Chén canh trong tay bà lão toả hơi nóng.
"Người chết như mây tan." Mạnh Bà đặt chén canh xuống, không mấy kiên nhẫn, "Uống canh, vào luân hồi, tham sân ái si oán đều sẽ quên sạch, làm gì còn nhiều nghĩ ngợi thế nữa."
Chén canh toả chút bụi, lùng bùng sủi bọt, hơi nóng tan dần vào chốn băng tuyết lạnh lẽo.
"Ngươi mang thương đau ngập trời, thế nên mới chảy máu không ngừng như thế." Mạnh Bà thở dài, ánh mắt cũng khẽ giật, "Ta đã nhìn thấy quá nhiều luân hồi chuyển kiếp rồi. Chỉ cần quên hết đi mọi thứ, kiếp sau, sẽ hạnh phúc thôi."
Bùi Sơn giơ tay phải của mình lên, nhìn thấy máu trên cổ tay vẫn không ngừng trào ra như cũ. Giữa khoảng trắng mênh mông, vô cùng bắt mắt.
"Hạnh phúc? Không được, không được." Bùi Sơn đã đau đến tê dại rồi, tay phải nắm chặt góc áo Mạnh Bà, "Bà ơi! Không được đâu, con, con nợ hắn. Con không thể hạnh phúc được."
Bùi Sơn như thể trúng tà, đột nhiên hai đầu gối mềm nhũn mà quỳ xuống, hãy còn lẩm bẩm những lời khiến người khác nghe không hiểu nổi.
"Không được đâu! Con nợ người ấy, con còn nợ người ấy."
"Con nợ người ấy một vạn đồng bạc, nợ người ấy sáu năm."
"Con nợ người ấy một gia đình, con còn nợ người ấy... cả một tính mạng."
"Con phải trả cho người ấy, phải trả cho người ấy!"
Bùi Sơn nói rồi bắt đầu khóc nức nở, đập đầu thật mạnh xuống nền gạch xanh cứng cắp.
Chi Bạch nói, nam tử hán đỉnh thiên lập địa, chỉ quỳ thiên địa, quỳ phụ mẫu.
Bùi Sơn lại chẳng thể nghĩ nổi gì, y sờ soạng khắp người, tìm được một thỏi vàng lạnh lẽo.
"Vàng cho bà nhé, đồ vật ở dương gian con cũng cho bà hết, bà còn muốn gì nữa, con đều đưa cho bà, con không thể uống canh được, con không thể quên hắn được, cầu xin bà, cầu xin bà..."
Bùi Sơn dập đầu trước cầu, tiếng vang nặng nề liên tiếp bên tai. Máu loãng trên trán chẳng biết là từ cổ tay hay từ một vết thương mới, nước mắt làm nhoè hết đi son phấn.
Bà lão nhìn y, "Mấy thứ đồ rách của ngươi thì có đáng gì. Lão bà đây đã độ bao nhiêu người, người cầu xin ta không ít, mà người hối hận cũng không ít. Người ấy mà, đừng có nghĩ mình si tình quá làm gì, ước hẹn đời đời kiếp kiếp cái gì chứ, có mấy thập niên thôi cũng còn chẳng ở bên nhau được."
"Con không cần đời đời kiếp kiếp, con không có lòng tham. Con chỉ cần một đời thôi, trả lại những gì con đã nợ người ấy là được." Bùi Sơn ngẩng đầu, trên mặt đã đầy ánh nước.
Mạnh Bà nhìn vào y một hồi lâu, lại quay đầu nhìn vào trong sạp, đột nhiên cười rộ lên, "Đứa bé này, hồn phách cũng có mệnh cách tốt, sạch sẽ. Không uống cũng được, qua kiếp này, hồn phách của ngươi sẽ thuộc về ta, ngươi có đồng ý với cuộc giao dịch này không?"
"Có! Con đồng ý!"
"Nghĩ kĩ rồi hẵng nói, đây là chuyện không được bước vào luân hồi, vạn kiếp không được siêu sinh đây."
"Con không hối hận." Bùi Sơn nhìn xuống đất, "Bà muốn gì con cũng đồng ý, con nợ hắn cả một đời, phải trả. Chỉ cần bà giữ lại dáng vẻ, giọng nói của hắn, giữ lại ký ức của con và hắn. Thì những thứ khác, đời đời kiếp kiếp, con đều cho bà."
Mạnh Bà không nói lời nào, nhấc cái gậy lên, chuẩn bị gõ xuống đất, lại đột nhiên dừng.
"Nhưng hắn đã uống canh xong rồi."
Bùi Sơn nghe vậy, hé miệng, lại không nói ra được gì, chỉ ôm nước mắt, chua xót mà cười, "Không sao, hắn uống thì uống thôi, nên vậy."
"Đồ khờ dại, ngu xuẩn!"
Vừa dứt lời, Bùi Sơn đã nghe thấy một tiếng gõ xuống.
Cây trượng chạm đất, trong đầu Bùi Sơn nổ vang một hồi, mơ mơ hồ hồ. Tựa như có thứ gì đó vừa biến mất, lại tựa như có thứ gì đó vừa xuất hiện.
Trong hoảng hốt, y nhìn thấy một phần của mình rời khỏi thể xác, bay về phía cây trượng của Mạnh Bà.
Mạnh Bà chỉ vào cây cầu: "Lão bà này đã nhìn thấy quá nhiều chuyện vướng bận rồi, chỉ có tình ái là khiến người ta phải một mực theo đuổi, chuyện xưa đã quên rồi, ân oán đã kết thúc, ngươi lại đi quấy rầy kiếp sau của hắn, là phúc hay hoạ, cũng chẳng biết được đâu."
Bùi Sơn sửng sốt một chút, run rẩy ôm lấy bả vai mình.
Hoá ra đến cả tư cách trả nợ y cũng chẳng có.
"Bùi Sơn không có lòng tham, Bùi Sơn không cần đời đời kiếp kiếp bên nhau, cũng không cần bạc đầu tới già, nhìn thấy hắn, bảo vệ hắn... tìm được hắn, vậy là con đã thoả mãn rồi. Kiếp này đã trả rồi, còn về sau thì phụ thuộc vào hắn thôi. Bùi Sơn không cần, cũng không dám đòi hỏi."
Mạnh Bà lạnh mặt nhìn y, cây trượng lại gõ xuống đất, cái sạp cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Đến khi nhìn chăm chú một lần nữa, đã chỉ còn lại màu trắng mênh mang, làm gì có bóng người.
"Bà ơi?" Bùi Sơn hỏi. Nhưng không có ai trả lời.
Tuyết đọng trên áo choàng, gạt cũng không đi. Mà vết thương trên cổ tay lại dường như chậm rãi khép lại, chỉ còn một nửa vết máu lưu lại.
Đang lúc Bùi Sơn do dự không biết đi đâu, một giọng nói lại vang lên từ không trung: "Năm Canh Dần, giờ Tý, phố Hồng. Muốn đi, thì đi đi thôi."