Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Chương 38: Hố cát bí ẩn.

Ken không hiểu rõ lắm về công nghệ nên hắn chẳng bao giờ chủ động tìm hiểu hay tò mò những thứ này có thể làm gì ngoài các chức năng có sẵn. Accel ngồi bỏ công thiết lập một số điểm mà Ken nhìn hoa cả mắt, hắn cố gắng học hỏi theo Accel nhưng cuối cùng đều vô dụng. Kết quả, đến lúc Accel hoàn thành toàn bộ thì Ken choáng váng mặt mày kém chút té ngã ngửa.

Accel kêu Mawile quay trở về trong sự khó hiểu của nó, Accel lấy một mảnh vải cột quanh đầu Mawile kế đó đặt Pokedex vào. Cái Pokedex này là giáo sư Oak đưa cho Accel khi mới khởi hành, hình dáng không gọn nhẹ như của Ken, riêng vụ thu phát sóng nó khá tốt. Về Pokedex Ken đưa hắn, bởi bảng điện tử kích hoạt sẽ tùy ý điều chỉnh độ lớn, đồng nghĩa bọn họ thấy được nhiều thứ hơn.

Chính vì lý do này Accel quyết định để Mawile mang Pokedex của mình. Accel xoa đầu Mawile, căn dặn kĩ càng: “Nhớ phải bảo vệ thứ này, nó còn giúp ngươi và Honedge liên lạc với bên ngoài nữa, hiểu chưa?”

Mawile gãi đầu, nó hiểu sơ qua cũng tính tựa đã hiểu. Nó vui vẻ gật gật, chuyển sang biểu cảm nghiêm túc tuân lệnh Accel. Nhìn Mawile mấy lúc thế này thật sự buồn cười, Accel chỉ muốn ôm nó thật chặt ngay lập tức do quá đáng yêu.

Ken ngờ nghệch hỏi Accel: “Nhưng mà... Chúng ta giao tiếp cùng chúng bằng cách gì bây giờ? Hai cái Pokedex một thu một phát, điện thoại của ta dùng để chuyển lời... Vẫn thiếu một thứ đấy.”

Accel giơ ngón cái, chỉ tay vào Pokedex nói: “Đừng lo, Pokedex này có luôn chức năng tin nhắn thoại.”

Ken đập tay giống đã thành công được khai sáng, hớn hở nói: “Thì ra là vậy, ngươi dự định gửi tin nhắn từ điện thoại của ta đến Pokedex, phải không? Đồng ý hơi rắc rối nhưng đúng là có thể thực hiện.”

Accel gật đầu, hắn không giải thích thêm gì, Ken đã nói rõ ràng hết các điểm mấu chốt. Bây giờ phải thử nghiệm trước xem mọi thứ hoạt động ổn định không đã, Accel ra lệnh cho Mawile và Honedge bay một đoạn xa sau đó sử dụng điện thoại của Ken đã liên kết sẵn với Pokedex.

Accel gửi một câu thoại duy nhất, kế tiếp hắn nhìn về phía Mawile và Honedge vừa biến mất. Quả nhiên vài giây kế tiếp hai con nhận được lệnh vội vàng quay trở về, khẳng định kế hoạch này bước đầu không có bất kỳ sơ sót nào. Ken hài lòng, nghỉ ngơi một chút kèm nói một số điều cần lưu ý cho hai con Pokemon nghe.

Khoảng nửa tiếng, Mawile hăng hái kêu lớn báo hiệu Honedge khởi hành. Mawile ngồi trên thân kiếm Honedge khá cân bằng, cảnh vật truyền về màn hình điện tử tương đối rõ ràng, ít rung lắc gây khó chịu người xem. Cả hai dần vào đến bên trong hang động, nó tối om nhưng may mắn Accel đã dự tính trước, kẹp một cây đèn bin gần Pokedex.

Đó giúp đỡ Mawile và Honedge nhiều mặc dù xét về khả năng thì Honedge thừa sức mò đường. Nó là Pokemon hệ ma, rải rác năng lượng sống nó cảm nhận rất tốt, mỗi tội hai bọn họ cũng cần tầm nhìn để nắm bắt tình hình. Mawile tùy tiện nghiêng đầu, hướng ánh sáng đèn theo đó thay đổi, nó cười hì hì lặp đi lặp lại hành động.

— QUẢNG CÁO —

Accel nhịn không được, đành gửi tin nhắn thoại: “Mawile, không cho phép đùa giỡn nữa. Tập trung việc chính đi.”

Mawile thè lưỡi chứng tỏ cụt hứng nhưng nó vẫn vâng lời, bớt nghịch ngợm, nó nheo mắt liên tục quan sát xung quanh. Ken ngồi ngay cạnh Accel chống cằm nói: “Lạ thật, nơi này trông bề ngoài không giống quá sâu, tại sao phần rìa ánh sáng tự nhiên một chút cũng chiếu không tới, hơn hết Honedge bay chậm cũng được khoảng thời gian ngắn rồi. Phát hiện một thứ mới đều không, cứ như đang bị giấu đi ấy.”

Accel đã sớm hoài nghi điểm này, hắn cố quan sát kĩ để tránh bỏ sót chi tiết nhỏ, Accel chợt nói: “Chẳng lẽ là...”

Đầu hắn vừa nảy ra một ít trường hợp thì biến cố ập đến bất ngờ. Hang động đột nhiên rung lắc dữ dội, những viên đá nhỏ liên tiếp rơi xuống, cả hai con Pokemon đều mang hệ thép nên chẳng cần né tránh, rơi trúng giống gãi ngứa hai bọn chúng thôi.

Accel hét lớn vào điện thoại, giọng hấp tấp: “Mawile! Nhanh chóng hướng ánh sáng soi ngay dưới chỗ của ngươi và Honedge!”

Cách biệt truyền âm chỉ vỏn vẹn vài giây, Mawile liền một tay nắm chặt đèn bin chĩa xuống, đến chính bản thân nó còn thoáng giật mình huống chi Accel chung Ken. Đúng điều Accel nghĩ, nếu hắn cùng Ken không cẩn thận xài kế hoạch này thì giây bước chân chạm vào phần tối hang động đồng nghĩa cả hai đã thất bại.

Trước mắt Accel, hiện rành rành trên màn hình điện tử, một cái hố cát khổng lồ xoay tròn tốc độ cực cao, tạo thành một cơn lốc thẳng hướng lòng đất. Không dám tưởng tượng phía dưới đến cùng là nơi nào, đặt trường hợp là Accel cũng chẳng liều lĩnh khám phá, quá nguy hiểm.

Ngoài ý muốn một chút, Ken biểu hiện bình tĩnh hơn Accel khá nhiều. Accel ngồi xếp bằng hỏi hắn: “Ngươi biết rõ loài Pokemon nào có khả năng này đúng chứ?“

Ken không khẳng định, hắn ấp úng một hồi mới trả lời: “Ta chưa chắc chắn hoàn toàn. Chỉ là hình dung được một số Pokemon đã gặp qua.”

Đến Ken người du hành không lâu còn biết, hắn đơn giản gặp phải một số Pokemon đặc biệt, số lượng nhiều tại vùng khác. Đương nhiên Accel đã dùng phương pháp loại trừ, từ trong kí ức tìm tới vài loài mạnh về khoản này.

— QUẢNG CÁO —

Accel không ngần ngại chia sẻ ít thông tin với Ken: “Larvitar đang là đối tượng tình nghi lớn nhất. Nó mang song hệ đất và đá khiến quy mô hố cát trước mắt mạnh tận gấp mấy lần bình thường là điều dễ hiểu.”

Ken ngẫm vài giây, lắc đầu vì hắn cảm thấy điều Accel nói tỉ lệ chính xác cực thấp: “Không, ngươi nên nhớ rằng Larvitar là Pokemon quý hiếm ở Johto. Chuyện khi không nhảy ra một con tại đảo là bất khả thi, tất cả Larvitar đều đang được bảo tồn để gia tăng số lượng. Ta dám đảm bảo các huấn luyện gia sở hữu nó bây giờ toàn bộ là đến từ vùng khác.”

Accel cũng đã tính toán tới nhưng một loài Pokemon tạo thành thứ này thì ngoài Larvitar cũng chẳng có mấy con. Nhất thời Ken và Accel gặp bế tắc, Mawile vẫn đứng trên thân Honedge chiếu đèn xuống, dù hơi rợn người, Mawile cố gắng kiềm nén, đợi chờ mệnh lệnh tiếp theo của Accel. Hồi lâu không thể suy đoán nổi, Accel thông báo rút lui.

Hai con Pokemon trở lại đã là lúc bầu trời lan tỏa màu đỏ rực, hoàng hôn mặt trời chìm dần. Nếu kiên trì ở đó thì Honedge và Mawile sẽ gặp rủi ro, bởi mặt trời xuống núi chẳng biết chuyện gì sắp xảy đến. Hãy hô lệnh chúng quay về là tốt nhất, Ken đồng ý với quyết định này.

Tạm biệt Ken, hẹn hắn sáng sớm đến chỗ cũ rồi Accel nằm trên giường đắn đo nhiều thứ. Rốt cuộc trôi qua một ngày không thu hoạch, coi bộ chuyến thuyền về đất liền hai ngày tới hắn đành bỏ lỡ. Bây giờ chẳng biết khi nào hoàn thành được nhiệm vụ, Accel hủy vé, dự tính xử lý xong xuôi sẽ mua vé mới.

Shiny Mareanie bám vào thành thuyền, ban đêm nó dồn hết can đảm lén lút nhảy lên thuyền tìm kiếm Accel. Nó ráng kiểm tra tất cả phòng đều chẳng thấy bóng dáng hắn, Shiny Mareanie hiểu rằng Accel đã đi, hiện tại có lẽ hắn đang ở một nơi trên đảo.

Khó khăn vì Shiny Mareanie chẳng hề giữ bản đồ, thà là nó tạm kiếm ăn quanh đây một thời gian tiếp tục đợi Accel quay trở lại, chứ một khi lạc đường nó vĩnh viễn đừng mong thoát. Shiny Mareanie đưa quyết định, nó bơi xuống biển kiếm rong rêu hoặc Berry ăn lót dạ.

Bỗng dưng nó nghĩ đến một thứ, đứng tại chỗ bến cảng vắng vẻ, Shiny Mareanie đặt ra ba cái gai độc Toxic Spikes xếp ngang, nhiều quá thì nó mới tốn năng lượng duy trì. Còn dùng cách này, nó chẳng cảm thấy mất mát gì hết, hơn nữa nó có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh.

Mặc dù không rõ ràng nhưng chỉ cần Accel hoặc Mawile dẫm trúng nó liền biết. Nó không kích hoạt chất độc nên ai trúng đều chẳng sao, ba cái trước mắt giống như một máy phát tín hiệu của riêng nó vậy. Nhờ thế Shiny Mareanie an tâm đi vào rừng, nếu lạc đường nó cảm nhận dòng năng lượng từ ba gai độc là thấy phương hướng quay về.

Shiny Mareanie vui vẻ vỗ các xúc tu vào nhau, là cách đập tay ăn mừng nó rất thích. Kế đấy tìm đất cát, ngụy trang một chút để che đi gai độc là hoàn thành. Nó tự do tận hưởng ít ngày thoải mái hiện tại, không ai phát hiện màu sắc khác thường nên nó tha hồ dạo chơi trên đất liền.

— QUẢNG CÁO —

Sáng sớm, trời còn lờ mờ sương mù, cộng thêm đống ảo giác do Pokemon hệ ma tạo ra khiến ngoài cửa sổ phòng Accel là một màu trắng xóa. Hắn mau chóng kéo theo cả Mawile thức dậy, rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng. Mawile hơi gục đầu vì hộp thức ăn của nó còn có vài viên ít ỏi, Accel ngồi phàn nàn: “Ta đã nói ăn dần dần chừa lại nhưng ngươi không thèm nghe. Được được đừng làm vẻ mặt đó...”

Cuối cùng trông thấy Mawile bày vẻ tội nghiệp Accel không đành lòng, hắn gọi thêm cho nó một đĩa súp nóng giống hệt mình. Mawile lập tức quên đi buồn bã, cầm muỗng vừa ngậm vừa thưởng thức. Gần tới giờ hẹn, Accel với Mawile thong thả đi đến, bắt gặp Ken vác Honedge sau lưng đang chờ sẵn.

Accel ngáp một cái, lau đi khóe mắt nói: “Ngươi đợi từ bao giờ đấy, trời lạnh chẳng khác gì đang bị nhốt trong tủ đá.”

Ken nhắm mắt, cảm nhận từng đợt gió buốt thổi qua: “Ta không thấy gì đáng lo ngại, ta luyện tập thân thể chung Pokemon và nhiều người khác từ rất lâu. Bây giờ trừ khi đứng ở núi tuyết thì may có tác dụng.”

Accel nhẩm thầm: “Đồ quái vật.”

Hai người không tám nhảm nữa, vội vàng hướng về hang động. Đến nơi, như cũ kêu Mawile với Honedge mang dụng cụ rồi bay chậm rãi vào hang. Hôm nay may mắn đúng khoảnh khắc mặt trời mọc, chiếu thẳng ánh sáng xua tan bóng tối rìa hang. Accel vốn nghĩ trường hợp này tồn tại nhưng nhìn vẫn hơi sốc mấy giây.

Ken mặt mày càng lúc càng cau, hắn đè nặng từng chữ: “Tất cả... Đều do một con Pokemon... Gây nên ư?”

Hiện ở màn hình điện tử, mặt đất khắp nơi đều là hố cát đang không ngừng xoay tròn. Cái nào cái nấy kích thước tuyệt đối lớn chứ chẳng hề nhỏ hơn hôm qua. Một số xẻng đào đất nằm rải rác, xe đẩy đá nguyên vẹn không bị phá hủy, Accel lệnh cho Mawile và Honedge cấp tốc tiến vô sâu, lợi dụng thời điểm hiện tại có ánh sáng làm lợi thế khiến con Pokemon kia lộ diện.

Dẫu chúng tìm kiếm hay lật từng viên đá nhỏ cũng không thể thấy nó, Accel và Ken hết cách, ánh sáng đang dần thu hồi. Lại một ngày trống rỗng đương nhiên Accel không đồng ý, hắn đưa một mệnh lệnh cho Mawile mà Ken nghe được liền khó hiểu: “Mawile, đập một viên đá trên tường xong ném xuống giữa tâm hố cát.”