Sau một khoảng thời gian tương đối dài chờ đợi trong chán nản, Accel và Mawile cuối cùng đã đặt chân đến Red Rock Isle. Nơi này không tìm được không khí nhộn nhịp giống ở Blue Point, một phần bởi vì hiện tại Whirl Cup chưa diễn ra, với xét về kích cỡ thì Blue Point lớn hơn nhiều so Red Rock Isle. Accel bế Mawile xuống thuyền, uể oải vươn vai ngáp ngao ngán.
Hắn không biết nên làm gì để thời gian trôi qua nhanh, phải hai ngày nữa thì hắn mới được về đất liền. Mawile vui vẻ nghịch ngợm sương mù bao quanh, lạ lùng hiện tại đáng lẽ trời đã chuyển sang giữa trưa, sao sương mù vẫn còn tồn tại. Accel cũng chưa từng nghe nói chuyện thời tiết đặc biệt ở Red Rock Isle.
Bỏ đi, rất nhanh Accel mặc kệ hết thảy, hắn lật một cuốn sổ tay hướng dẫn kèm bản đồ xong bắt đầu lên đường. Theo trong ghi chép thì Red Rock Isle có ba địa điểm lớn, thành phố Scarlet nơi tổ chức Whirl Cup. Thị trấn Transit có một chuyến thuyền đến thành phố Olivine và một thành phố không rõ tên nằm gần phía trung tâm hòn đảo.
Địa điểm cuối cùng thường xuyên có các huấn luyện gia đi ngang, dẫu đây là một nơi hiện đại nhưng Accel cảm thấy lạ rằng lý do gì chẳng ai đặt tên cho nó. Accel trước tiên dự định ghé ngang thành phố Scarlet, mua một số đồ dùng cần thiết rồi ăn uống. Từ giây phút đặt chân lên thuyền hắn chỉ ngủ nên giờ bụng đánh trống liên tục.
Mawile ngồi lắc lư, nó nhẩm tiếng kêu thành giai điệu nữa, chứng tỏ tâm trạng Mawile đang rất tốt. Một đường thuận lợi chẳng gặp chút trắc trở nào, vì có bảng dẫn đường và một số khu vực trang bị cả loa phát sóng đuổi Pokemon hoang dã. Khoảng hai tiếng đi bộ, Accel lau mồ hôi lia lịa, đã đuối sức còn đi đường dài thế này đúng là cực hình.
May mắn trước mắt Accel chính là thành phố Scarlet, hắn hít một hơi sâu xong tăng tốc hướng tới càng nhanh càng tốt. Thành phố Scarlet là một chỗ xây dựng kiểu cổ điển, khác xa so đảo Blue Point, nơi này hiếm khi trông thấy các thiết bị hiện đại. Huấn luyện gia cũng ít xuất hiện, các ngôi nhà kiến trúc thời trung cổ, toàn bộ ngói nơi đây đều lợp cùng một màu đỏ, Accel đoán đấy là nguyên nhân cái tên Scarlet.
Accel tìm đến trung tâm Pokemon đầu tiên, quả nhiên mọi thứ khá lỗi thời riêng duy nhất chỗ này không lẫn được. Trung tâm Pokemon vẫn quá hiện đại, tách biệt một nơi trong thành phố, Accel ngồi nghỉ ngơi, gọi một ly nước uống giải khát, có cả quầy phục vụ thức ăn nhanh cho người và Pokemon. Sức lực phục hồi chốc lát, hắn ngẫm nghĩ kế hoạch trải qua hai ngày kế tiếp.
Accel muốn vào rừng quanh hòn đảo để tìm kiếm Pokemon phù hợp, nhưng khổ nỗi những loài Pokemon sống đây đều chẳng phải loài hắn nhắm đến. Đa phần là Pokemon chim chóc sâu bọ chiếm số lượng lớn, Accel thoáng cảm thấy hối hận, vốn đã có cơ hội học hỏi ít kĩ thuật câu Pokemon hệ nước từ Ethan, hắn quên mở miệng hỏi.
Giờ thuê dụng cụ câu tốn kém là thứ nhất, cộng thêm việc không biết là nơi nào thích hợp câu Pokemon, Accel thả mồi đại thì chắc chắn sau hai ngày thu hoạch nhiều nhất một con Magikarp. Nghĩ đi nghĩ lại đều quay về hoàn cảnh tuyệt vọng, Accel uống ực một hơi hết ly nước trái cây rồi bế Mawile đi. Hắn cố tình ghé ngang đấu trường của giải Whirl Cup.
Hiện tại một nửa chỗ này đang chìm dưới biển, đợi khai mạc nước rút bớt, được xây bằng đá và khán đài là vòng tròn bao quanh. Accel chợt nhận ra thêm một điểm ngu của mình, Anime Ash với Misty cùng nhau tham dự Whirl Cup. Mà giải này chỉ tổ chức ba năm một lần, lúc đó Ash đang du hành Johto.
— QUẢNG CÁO —
Dòng thời gian hắn tồn tại cũng không mấy sai lệch, Ash giờ đang hì hục kiếm huy chương ở Kanto thì làm sao Whirl Cup bắt đầu chứ? Giá như hắn nhớ đến điều này sớm hơn, rốt cuộc Accel đành nhẩm thầm kệ đi xong tiến vào khu rừng sâu.
Hắn hướng đến thành phố hiện đại ở trung tâm nhưng không theo lối thường. Accel đi xuyên qua rừng, mục đích là gặp gỡ các loài Pokemon hoang dã, thay vì câu Pokemon Accel quyết định cược vận may thử. Kết quả không giống mong muốn, hắn chẳng gặp Pokemon đặc biệt nào, đã vậy đường đi liên tục đυ.ng trúng Spinarak giăng tơ nhện cản trở.
Khó khăn lắm thấy một con Aipom, Pokemon khỉ đuôi dài. Toàn thân màu tím, phần đuôi nó hình dáng giống bàn tay khéo léo sử dụng để nắm bắt các cành cây, đuôi giúp chúng leo trèo một tốc độ đáng kinh ngạc. Accel hiển nhiên lập tức đuổi theo, đen đủi rằng con Aipom vừa chạy thoát vừa dẫn dắt Accel mất phương hướng.
Một lần nữa Accel lạc đường, hắn dựa lưng vào một thân cây ngồi thẫn thờ hệt trúng ảo giác. Mawile không nói gì, nó chống cằm lắc đầu bày tỏ sự chán nản, đã chẳng biết là lần thứ bao nhiêu rồi. May mắn là sau hồi lâu dò tìm căng thẳng, cuối cùng hắn thấy một bảng hướng dẫn, mừng rỡ chạy theo, từ bỏ luôn ý định vào rừng bắt Pokemon.
Khi thành công đặt chân tới thành phố, Accel nhanh chóng thuê một căn phòng nằm úp mặt ngủ, hắn cười kiểu cam chịu: “Dẹp... Ta sẽ ở luôn tại đây hai ngày, thu phục Pokemon mới? Dẹp hết!”
Căn phòng Accel thuê khá rộng lớn so với lúc ở Blue Point. Nói đúng hơn là một căn phòng của khách sạn năm sao tại giá bình dân. Chắc là họ quảng cáo thu hút nhiều khách đến thành phố mới này thôi, Mawile bật tivi ngồi xem, Accel căn dặn nó mở nhỏ tiếng để hắn thoải mái chợp mắt. Dứt lời, chợt ai đó gõ cửa phòng vài cái khiến Accel chú ý.
Hắn tiến đến nhìn sơ người ở ngoài qua bảng điện tử, đấy là một nhân viên khách sạn nữ mặc đồ hầu gái đang lịch sự cúi chào, bên cạnh là xe đẩy chứa những khay thức ăn. Accel kéo chốt, mở cửa ra hỏi thử: “Có chuyện gì sao? Ta không nhớ mình đã gọi món...”
Nhân viên nữ nhẹ nhàng lắc đầu, cười hiền hòa nói: “Cho hỏi ngài chính là một huấn luyện gia phải không ạ?”
Accel nhướng mày: “À... Ừ, đúng vậy.”
— QUẢNG CÁO —
Nhân viên nữ chuyển sang biểu cảm mến khách, chủ động mời Accel: “Thú thật chúng ta đang gặp rắc rối do một số loài sinh sống ở gần đây, ảnh hưởng lớn tới việc vận hành của thành phố. Ngài thị trưởng gấp rút chiêu mộ các huấn luyện gia ráng xử lý vụ việc, đương nhiên nếu thành công thì tiền công đảm bảo hậu hĩnh.”
Accel dâng lên chút hứng thú, nãy đang nghĩ chẳng có thứ gì giải tỏa tận trong hai ngày đây, giờ tự động mang đến cửa, thật may mắn. Accel giơ tay báo hiệu, chuyển sang trạng thái nghiêm túc: “Ngươi đợi một phút.”
Hắn đóng nhẹ cửa, chải chuốt tóc tai khoác áo đeo găng tay chỉnh tề xong tắt tivi ôm Mawile theo. Nó chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác một hồi bỗng vùng vẫy mạnh mẽ, nó xem tivi đến khúc gay cấn thì bị Accel phá đám.
Mawile phồng hai bên má biểu thị bản thân không hài lòng, Accel áp sát mặt nó, dùng các lời ngon ngọt dụ dỗ: “Ngươi hãy suy nghĩ tích cực lên. Hoàn thành tốt vụ này thì túi tiền chúng ta sẽ càng tăng cao. Đến lúc đó ngươi muốn thưởng thức bao nhiêu món hảo hạng từ nhà hàng dành riêng cho Pokemon đều được.”
Quả nhiên cách tốt nhất khiến Mawile vâng lời là dùng thức ăn khống chế nó. Mawile nghe hết liền trở nên ngoan ngoãn đột xuất, nó giơ tay đồng ý trong khi miệng đã hơi chảy nước dãi. Giải quyết thành công vấn đề này, Accel chậm rãi mở cửa, thể hiện phong thái một nhà huấn luyện tài giỏi để nhân viên nữ kia chiêm ngưỡng.
Mawile góp tí sức tạo điểm nhấn cho hắn, đứng trên vai lén thép hóa phần tay, đem phản chiếu ánh sáng từ đèn led thẳng hướng ánh mắt nữ nhân viên. Trông chẳng khác gì hào quang rực rỡ bao trùm lấy cả người Accel, đương nhiên thành công lừa gạt nàng trăm phần trăm.
Nữ nhân viên kinh ngạc che miệng, vô thức vỗ tay khen ngợi: “Thật... Là tuyệt vời, ngài chắc chắn có thể đuổi con Pokemon đó tránh xa nơi này, thậm chí thu phục nó. Ta đặt niềm tin vào ngài!”
Accel giơ ngón cái với Mawile, phối hợp quá đỉnh. Hắn khóa cửa xong đi theo chân nữ nhân viên, nàng dẫn Accel tới trước phòng khách chuyên chiêu đãi các nhân vật đặc biệt, cúi đầu đưa tay mời: “Ngài thị trưởng đang chờ bên trong, mời ngài tiến vào.”
Accel cùng Mawile bước vô, thoáng nhìn sơ xung quanh khoảng bốn người đang hướng ánh mắt dò xét hắn, giật mình chốc lát Accel quay sang người thứ năm. Ông ta tại độ tuổi trung niên, khí chất điềm đạm, mặc đồ vest đang ngồi gác chân tận hưởng hương vị ly rượu đỏ, ông ta nhấp một ngụm sau đó mở lời: “Đã đông đủ, vậy chúng ta hãy bắt đầu chủ đề chính của cuộc trò chuyện này.”
— QUẢNG CÁO —
Nhẹ nhàng đặt ly rượu trên bàn, ông ta dang rộng hai tay nói: “Ta gửi lời cám ơn sâu sắc dành những người đang đứng tại đây. Tự giới thiệu, ta là Eliot thị trưởng thành phố. Trước khi vào thẳng vấn đề ta nghĩ mọi người nên giới thiệu bản thân trước, ổn chứ?”
Dứt lời, tất cả người trong phòng trừ Accel đều nhìn chằm chằm một thiếu niên đứng ở sát góc tường. Hắn mặc đồ giống võ phục, lấy màu xanh làm chủ đạo và sọc trắng, đai lưng đen đính một viên Ruby ngay giữa, gương mặt sắc lạnh đang nhắm hai mắt. Tóc đen nhưng mấy sợi phần mái lại bạc, chẳng biết cố tình nhuộm hay tự nhiên.
Quan trọng nhất, điều khiến người khác dè chừng là hắn mang một thanh kiếm lớn vác sau lưng, vỏ kiếm sở hữu hoa văn kỳ lạ, gần chuôi kiếm tựa như một con mắt đang trừng mọi người. Dải ruy băng xanh nhạt từ chuôi kéo dài đến hơn nửa thân kiếm.
Một người nam khác tưởng rằng tên này đang cố tình gây ấn tượng, tạch lưỡi nói: “Ngươi thật màu mè, nhà huấn luyện Pokemon nhưng định tạo sự chú ý bằng vật chất, lối suy nghĩ quá tầm thường.”
Hai cô gái ngồi trên ghế sô pha đều gật một cái đồng tình, nơi thế giới Pokemon chủ đạo chứ chẳng phải võ hay kiếm thuật. Bây giờ mấy thứ đó đơn giản dùng để tăng cao thực lực cho Pokemon giác đấu, đối con người ích lợi cực hạn chế.
Thiếu niên kia không hề dự định trả lời thắc mắc ba người vừa rồi, hắn chuẩn bị mở miệng giới thiệu thì Accel thản nhiên chen vào: “Hả? Đấy đâu phải là kiếm thật. Nó là Pokemon mới đúng.”
Ngay lập tức toàn bộ người tại phòng khách này ồ ạt ngạc nhiên chuyển cái nhìn sang Accel, bị xem xét trên xuống khiến Accel hơi cảm thấy khó chịu. Thiếu niên kia mở mắt, chủ động đi về phía Accel nói: “Làm sao ngươi biết được?”
Accel nhất thời giống mắc nghẹn, khó hiểu sao bọn họ chẳng ai phát hiện, nó là Pokemon rành rành thế kia cơ mà? Hắn ngẫm vài giây thì tình huống này cũng hợp lý thôi, đâu phải ai cũng du hành tới nhiều vùng đất, dẫn đến nhiều loài đặc trưng tại nơi khác họ chưa tận mắt thấy bao giờ là chuyện khá bình thường.