Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Chương 12: Johto.

Mặt trời lặn chuyển sang chập tối, Accel tạm biệt Gary và Ash quay trở về nhà mình. Tới nơi, hắn đột nhiên phân vân không biết rằng mình có nên vào hay không, hắn chẳng nghĩ được gì cả, lo lắng đối mặt cha mẹ, cùng nhau ăn bữa cơm tạm biệt sẽ làm hắn không nỡ xa nhà. Trải qua lựa chọn đấu tranh tư tưởng gay gắt một hồi Accel vẫn quyết định đối mặt sự thật.

Ngoài ý muốn của Accel là cha mẹ hắn không có biểu hiện gì khác thường cả. Vốn họ đã biết Accel sẽ bắt đầu cuộc hành trình từ mấy năm trước rồi, mười tuổi trở thành huấn luyện gia là tiêu chuẩn của thế giới này. Nó cũng đồng nghĩa tại nơi đây đạt mười tuổi ngươi đã có quyền tự quyết định mọi thứ liên quan đến cuộc sống của mình.

Hơi không đúng nếu gọi mười tuổi là trưởng thành nhưng cũng không còn là trẻ con khờ dại nữa. Trên phim ảnh chúng ta hay phán xét cho một đứa mười tuổi đi du hành vượt qua mấy thứ nguy hiểm là sai trái, nhưng đó là ta đang đứng ở lập trường thế giới khác để suy nghĩ mà thôi. Tại đây cũng có những trường học dạy dỗ ra các huấn luyện gia, bước theo hướng ấy Accel nghĩ rằng hơi kiểu công nghiệp.

Thực chất vẫn có phụ huynh không mong muốn con cái gặp bất trắc trong lúc du hành nên đa số đều học tại trường đào tạo Pokemon tới qua mười lăm tuổi. Mà thực tế cho thấy các huấn luyện gia đạt thành tựu cao hoàn toàn là những người tự thân đi thám hiểm khắp nơi. Ngoài ra, còn có đa dạng những trường dạy về chăm sóc Pokemon, thiết kế thời trang,...

Accel thuộc loại một, đi du hành vẫn tốt hơn mặc dù quả thật hắn có hơi kiểu mọt sách. Bữa cơm tối hôm ấy diễn ra rất ấm cúng, chẳng hề lúng túng hay đẫm nước mắt gì hết. Trước khi lên phòng, Lilia mỉm cười ôm Accel một cái: “Con lên đường cẩn thận nhé!”

Accel cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, hắn không phải người động một tí liền rơi lệ nhưng tình huống này thật sự khiến Accel hệt sắp vỡ òa. Hắn gật nhẹ đầu, sau đó trở về phòng mình, hiện tại hắn chẳng còn lưu luyến ở lại tiếp. Mẹ Accel, Lilia dù sao cũng là người thế giới này nên việc Accel rời nhà phần nào đó được xem như chuyện bình thường.

Mỗi Accel người từng sống ở thế giới khác nên có cảm nhận hơi đặc biệt, hắn nhìn căn phòng với những đồ vật hình Pokemon từ đồng hồ báo thức Pokeball tới ga trải giường Magikarp. Accel lắc đầu, kế đó sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ngày mai sau khi nhận Pokemon khởi đầu hắn sẽ thẳng tiến lên đường luôn.

Đầu tiên Accel bỏ vào một số lương thực dự trữ cho khoảng hai tuần, nói gì nói thế giới này lớn hơn nhiều so với Trái Đất nên khắp nơi đều là đất đai, đồi núi và rừng rậm. Mang theo nhiều thức ăn phòng hờ các trường hợp kiểu lạc đường hoặc chuyến đi dài tới thành phố. Tiếp đến là la bàn và bản đồ dùng xác định địa điểm với phương hướng.

Quan trọng nhất là sổ tay ghi chép của hắn, trong này có ghi đầy đủ bao gồm kí ức kiếp trước và thông tin ở thế giới này mà hắn thu thập được. Một số loài Pokemon Accel đang đặt làm mục tiêu, những khả năng đặc biệt cần chú ý trong đối chiến Pokemon, cuối cùng là một bình xịt Repell chung bộ dụng cụ cắm trại nơi hoang dã hắn mua từ lần ghé thành phố cách đây mấy hôm.

Bình Repell này dùng lên bản thân sẽ đuổi đi các loài Pokemon hệ ma quấy nhiễu. Du hành ở thế giới Pokemon sợ hãi nhất đó chính là lạc đường, mà nguyên nhân chủ yếu là do mấy con Pokemon hệ ma thường thích trêu chọc người. Chúng tạo ra ảo giác khiến nhiều người mất phương hướng tận vài tuần hay thậm chí cả tháng liền.

Bộ dụng cụ cắm trại chứa túi ngủ đặc biệt và lều chống Pokemon. Loại túi ngủ giúp người dùng tùy ý điều chỉnh nhiệt độ, thích hợp ở mọi nơi trừ những chỗ khí hậu quá đặc thù như sa mạc hay núi tuyết. Lều chống Pokemon, đúng với tên gọi, nó phát ra tần số mà mắt thường không thể nhìn thấy đuổi các Pokemon hoang dã tránh xa. — QUẢNG CÁO —

Accel phải thừa nhận thế giới Pokemon nhìn sơ thế thôi chứ về mặt công nghệ đã phát triển tới một cấp bậc bỏ xa Trái Đất. Pokeball là ví dụ rõ ràng nhất về áp dụng không gian thu nhỏ. Tất cả đồ vật này đều là hàng sản xuất đại trà rất rẻ tiền, nói chính xác là thế giới này mọi thứ đều giá cả hợp lý cho tất cả mọi người.

Chỉ trừ các thứ ảnh hưởng tới Pokemon như đá năng lượng, Metal Coat để Scyther tiến hóa thành Scizor, Protector khiến Rhydon thành Rhyperior,... Một số phải trải qua những công đoạn phức tạp mới tạo thành còn lại là đều tìm thấy ở tự nhiên.

Nếu muốn Accel có thể lập tức đi tàu hỏa, thuyền hay máy bay nhanh chóng đến các thành phố nhưng lạm dụng sẽ bỏ qua nhiều thứ hay bởi việc tự đi khám phá, như gặp Pokemon chẳng hạn. Phương tiện đi lại ở thế giới này tương đối rẻ, vì nguồn tài nguyên vô hạn. Nó thật sự là vô hạn, năng lượng sống từ Pokemon tập trung đông đúc giúp các nguồn mỏ, quặng được hình thành.

Một số loài Pokemon còn có khả năng tạo ra tài nguyên và nguyên liệu như Coalossal sản xuất ra than, Miltank là sữa, Alcremie cung cấp cho con người loại kem hảo hạng nên rất thường thấy nhiều người làm bánh ngọt sở hữu Alcremie.

Accel chăm chú kiểm tra lại toàn bộ đồ đạc, tới khi đếm nhiều lần đều không chút sai sót hắn mới yên tâm đánh một giấc. Gọi là đi ngủ nhưng Accel trằn trọc đến gần sáng vì háo hức. Hôm sau, Accel thức dậy cực sớm, rửa mặt đánh răng các thứ xong thay đổi quần áo mới.

Đứng trước gương, Accel mặc áo thun đen bên ngoài là áo khoác dài tay cùng màu có mũ trùm và sọc trắng, quần Jean xám dài, găng tay, giày thể thao đầy đủ. Đeo ba lô lên, Accel gật đầu hài lòng, giơ tay nói thầm: “Được rồi, bắt đầu thôi!”

Giờ này cha mẹ hắn vẫn đang say ngủ, Accel cố ý lựa chọn thế, để lại lá thư lời nhắn rằng đến thành phố đầu tiên hắn sẽ báo tin về nhà. Accel dắt theo chiếc xe đạp leo núi quen thuộc của hắn rồi đi thẳng tới nhà nghiên cứu của giáo sư Oak.

Đến nơi, Accel nhấn chuông, vài giây sau giáo sư Oak uể oải ra tiếp đón, giáo sư Oak liên tục ngáp lên ngáp xuống trong lúc dẫn Accel vào.

Đợi tại phòng khách, giáo sư Oak rót cho Accel một ly trà nóng, tay ông cầm ly cà phê nhấp một ngụm chậm rãi nói: “Các ngươi lũ trẻ này đúng là làm chuyện gì cũng gấp gáp. Khổ, hành hạ người già giống ta.”

Accel hơi cảm thấy chút kỳ lạ, chủ động hỏi: “Giáo sư nói vậy nghĩa là sao?” — QUẢNG CÁO —

Giáo sư Oak lắc đầu, thở dài ngao ngán: “Mấy đứa trẻ được nhận Pokemon khởi đầu hôm nay đã có mặt đông đủ cả, trừ Ash. Gary tối qua lấy rồi lên đường, đi máy bay thẳng sang Isshu.”

Accel khẽ giật mình, đứng bật dậy lo lắng: “Thế... Thế còn Pokemon...”

Giáo sư Oak thoải mái nhấp nhẹ ngụm cà phê nóng, thản nhiên nói: “Đều đã bị lấy đi hết.”

Accel: “Cái gì!”

Hắn có nằm mơ thấy ác mộng cũng chẳng hề kinh khủng đến mức này. Đây rốt cuộc là trường hợp như thế nào? Hiện tại mới gần ba giờ sáng, sớm đến con gà còn chưa gáy. Hắn vốn nghĩ bản thân là người đến sớm nhất, không ngờ cuối cùng thành kẻ áp chót. Ai có thể chấp nhận nổi hoàn cảnh như vậy? Tất nhiên Accel không thể, hắn đứng chết lặng một chỗ hồi lâu mới đau khổ quay về hiện thực.

Accel chán nản hỏi thăm: “Vậy... Có Pokemon nào khác không giáo sư?”

Giáo sư Oak uống nốt ly cà phê nóng, đặt nó trên bàn rồi dẫn Accel tới phòng nghiên cứu. Nơi này xung quanh toàn bộ đều là những thiết bị hiện đại trông rất bắt mắt, giáo sư Oak nhấn nút một cái, ở giữa nơi trưng bày ba quả Pokeball xuất hiện thêm một quả có hình sấm sét.

Giáo sư Oak đưa tay mời: “Pokemon này hẳn ngươi đã sớm biết từ trước . Hiện tại nếu ngươi không chê nó chưa được thuần hóa thì có thể mang đi.”

Accel không nghĩ ngợi nhiều lập tức từ chối: “Không phải vấn đề thuần hóa hay không. Ta có lý do riêng, giáo sư, ngài có con khác sao? Rattata hay Pidgey đều ổn.”

Giáo sư Oak tiếp tục lắc đầu khiến sắc mặt Accel càng tuyệt vọng gấp đôi: “Ngươi xui xẻo rồi, hôm qua ta vừa nhờ người bạn mang mấy con Pokemon đến trung tâm chăm sóc Pokemon khám sức khỏe định kỳ. Chắc khoảng hai ba ngày sau mới trở về. Bất quá để bù cho trường hợp của ngươi, thì đây...” — QUẢNG CÁO —

Giáo sư Oak lục soát đồ đạc một chút rồi quay lại với một túi nhỏ chứa đầy mấy quả Pokeball: “Trong này tổng cộng ba mươi quả Pokeball, ngươi mang theo đi vào rừng rậm. Gặp mấy loài Pokemon sâu bọ cứ thấy là ném, kiểu gì cuối cùng cũng bắt được một con.”

Ông vừa nói vừa hướng dẫn kèm theo chút đùa cợt khiến khóe miệng Accel giật liên hồi. Chẳng lẽ hắn túng quẫn tới mức đó luôn ư? Không phải chê mấy loài Pokemon côn trùng nhưng chẳng đánh đấm gì cả, đơn giản chạy loanh quanh khu rừng ném Pokeball loạn xạ rồi cầu mong chúng bị thu phục còn gọi là huấn luyện gia sao?

Chưa kể đi vào rừng mà bên cạnh không có bất kì Pokemon đồng hành nào thì rất nguy hiểm. Ngươi lỡ ném bóng trúng một con Beedrill, nó kéo cả bầy tới truy sát xong tự vệ kiểu gì? Đau đầu tưởng tượng đủ loại trường hợp, cuối cùng Accel liếc mắt sang quả Pokeball chứa Pikachu nhưng lát sau hắn vẫn không thể lấy được.

Accel đành cam chịu, nhận lấy đống Pokeball từ giáo sư Oak, lê từng bước chân nặng nề hướng về khu rừng gần nhất, đột nhiên giáo sư Oak thuận miệng hỏi Accel: “À khoan, Accel, ngươi đang muốn tới vùng đất nào?”

Vì nghe Gary nói cả ba bọn họ quyết định lựa chọn vùng đất riêng để tích lũy kinh nghiệm trước dẫn đến giáo sư Oak hơi hiếu kỳ. Accel mệt mỏi trả lời: “Johto. Ta đã suy nghĩ nhiều, từ Kanto tới Johto cũng không xa lắm. Dọc đường thuận tiện bắt bạn đồng hành từ đống Pokeball này...”

Giáo sư Oak bất chợt đập tay một cái hệt nảy ra sáng kiến, kế đó báo hiệu cho Accel chờ đợi ở phòng khách.

Khoảng nửa tiếng sau, giáo sư Oak đưa Accel một lá thư tự viết gồm có chữ ký bản thân xong giải thích: “Cầm lấy lá thư này vào thị trấn New Bark ở Johto, giao nó tận tay người được gọi là giáo sư Elm. Đó là một người học trò ưu tú của ta ngày trước, nghe nói hắn cũng đang nuôi nấng bộ ba Pokemon khởi đầu vùng Johto. Ngươi có thể chọn một trong số chúng.”

Giáo sư Oak tiếp tục đưa Accel thêm một thứ tựa loại máy tính cầm tay kiểu nhỏ gọn: “Đây là Pokedex chứa các thông tin về Pokemon, đưa nó cho Elm, hắn sẽ thêm danh sách Pokemon vùng Johto giúp ngươi.”