Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Chương 2: Ash và Gary.

Dạo quanh bờ sông, Accel lười nhác tiến chậm rãi tới điểm hẹn, còn không quên ngắm cảnh xung quanh. Khỏi phải nói, tuy rằng ở một thị trấn nhỏ hầu như chẳng có danh lam thắng cảnh gì nổi trội nhưng đối với người Trái Đất như Accel thì hoàn toàn khác biệt.

Mỗi cành cây, ngọn cỏ dưới chân đều chứa đựng sức sống vô cùng mãnh liệt. Không khí tự nhiên đôi khi mang theo mùi hương ngọt ngào từ các loài hoa cỏ, đôi lúc là do các Pokemon hệ thực vật tỏa ra. Ánh nắng chan hòa ấm áp, cuộc sống thế này là điều Accel chưa từng mơ tới.

Nước sông trong suốt có thể nhìn thấy cá con bơi lội phía dưới. Do chỉ là một nhánh nhỏ nên con sông này hiếm khi có Pokemon hệ nước xuất hiện, gần thị trấn dẫn tới các Pokemon hoang dã trên núi cũng thường ít kéo đến. Khung cảnh tuyệt diệu Accel đang thưởng thức bỗng dưng bị phá hỏng bởi tiếng hai đứa nhóc còn chưa vỡ giọng đang tranh cãi.

Accel thở dài, chán nản lắc đầu, nội tâm nói thầm: “Hai tên oắt này chẳng lẽ lại đang giành nhau đồ chơi à?”

Vừa nói Accel cũng chạy nhanh tới gần nơi hai bóng người thấp bé đang lớn tiếng quát tháo. Tới nơi, Accel trước hết nhảy vào giữa trận chiến đẩy cả hai sang một bên, hắn phải xử lý trường hợp này quá nhiều lần sớm đã thành quen.

Accel gằn giọng, liếc sơ cả hai rồi lên tiếng: “Rồi, nói đi rốt cuộc hai người các ngươi tìm ta làm gì?”

Phía bên phải, đứa nhóc lùn nhất trong cả ba hấp tấp thu hồi dây câu, làn da hơi ngăm đen, áo thun cam nhạt sọc đỏ kèm quần đùi xanh, mặt mày hớn hở nói: “Ngươi tới rồi Accel, ta với Gary hôm nay vừa phát hiện con sông này có một bóng đen cực lớn, chắc chắn là một loài Pokemon mạnh mẽ.”

Đứng đối diện, đứa nhóc được gọi là Gary mang áo khoác xanh đậm, khoanh tay, ngoảnh mặt không thèm để ý đối diện và bình tĩnh trả lời Accel: “Là mỗi Ash nhìn thấy, lúc đó ánh nắng rọi xuống quá lóa mắt, về sau hắn cứ kiên quyết nói có Pokemon, còn định rủ rê cả ngươi tham gia xem ai câu trúng.”

Ngừng tạm, Gary chuyển sang vẻ mặt thờ ơ nói với Ash: “Đây cũng đâu phải lần đầu tiên ngươi nhìn lầm, đợt trước là lon nước ngọt thành cái gì Pokemon hình thù kỳ lạ.”

Ash kém chút giận đỏ mặt, siết chặt nắm đấm quả quyết nói: “Lần này là thật, ta dám mang danh dự một nhà huấn luyện ra đảm bảo.”

Gary lập tức cắt đứt Ash: “Thôi, ngươi đã đủ 10 tuổi đâu?”

Ash nghiến răng: “Tương lai ta nhất định là nhà huấn luyện lợi hại nhất.”

Để cho hai đứa này tiếp tục đấu võ mồm thì chẳng biết tới khi nào mới giải quyết xong mọi chuyện. Accel không có nhiều thời gian, trời đang giữa trưa, hắn phải về sớm thưởng thức buổi cơm gia đình nữa. Còn chuyện Pokemon có thật xuất hiện hay không Accel gần như chẳng thèm quan tâm.

— QUẢNG CÁO —

Pokemon lạc bầy bơi xuống nhánh sông này thì sao? Hai người các ngươi làm thế nào bắt được nó, cho là có cách tóm được rồi sau đó thu phục kiểu gì? Các ngươi chưa đủ tuổi sở hữu Pokeball nữa.

Dường như sớm nhận ra lý do Accel nhăn mặt, Gary rất nhanh lục lọi phía sau balo mang ra một quả Pokeball đang ở dạng thu nhỏ, tự tin khoe khoang: “Ta đã sớm dự tính trước mọi chuyện, lén trộm của ông một quả Pokeball đề phòng!”

Ash thấy thế liền giở giọng trêu chọc: “Xem ra ngươi còn hăng hái với Pokemon ‘nhìn lầm’ hơn ta nữa.”

Gary bị Ash chọc một câu cứng miệng, trong khi đó Accel đã đứng im lặng sau câu nói của Gary.

Theo Accel nhớ rõ, trong nguyên thời không lần đầu Ash và Gary tiếp xúc Pokeball là do cùng câu được một quả bị hỏng dưới sông. Sau đó cả hai chia ra mỗi người một nửa, lấy nó làm lời hứa một ngày nào đó trở thành huấn luyện gia tài giỏi nhất.

Accel sớm đã dự tính được việc hắn tồn tại trong thế giới này sẽ gây ra một sự thay đổi rất lớn. Tính tới hiện tại, đây là lần cốt truyện rẽ hướng đầu tiên. Trước đó hắn phát hiện, cả gia đình Gary bao gồm cha mẹ và chị gái đã hơi gây cho Accel nghi ngờ.

Trong Pokemon Zensho cha mẹ Gary đã qua đời do tai nạn. Tuy thế Accel không tính đây là sự ảnh hưởng đầu tiên bởi vì Pokemon Zensho khác biệt so với Anime Pokemon. Trong thế giới Anime Pokemon hắn đã xem, cả cha mẹ Gary chưa từng một lần xuất hiện nên chẳng thể biết được là họ có xảy ra chuyện hay không. Còn chị gái Gary thì chỉ được nhắc đến vài lần mà thôi.

Còn hiện tại thật may mắn là mọi thứ diễn ra theo hướng êm đẹp. Cha mẹ và chị gái Gary đều ổn, Accel với Ash thường sang nhà Gary chơi nên mới có cơ hội xác nhận.

Trở lại vấn đề chính, Accel chưa từng nghĩ rằng thằng oắt Gary này bỗng dưng gan to như thế, dám trộm cả Pokeball của ông mình là giáo sư Oak mang đi. Nhà Gary giàu tới mức khó hình dung, đến nỗi trong Anime Ash đi bộ du hành còn hắn chỉ việc phi xe cùng mỹ nữ thẳng qua các thành phố.

Accel lườm Gary một cái, khóe miệng hơi co giật: “Này, ngươi biết cha mẹ ngươi lẫn giáo sư Oak sẽ như thế nào nếu họ phát hiện chứ?”

Gary đột nhiên đổ mồ hôi hột, phía lưng áo trở nên ướt sũng, lắp bắp nói: “Không... Không vấn đề gì, một chút hi sinh cho mục đích cao cả, xứng đáng, xứng đáng...”

Xoay về phía sau trông thấy Ash đang mong chờ nhìn mình, Accel mặc định trong lòng khóc thầm, biết chẳng có cách gì từ chối, đằng nào Gary bị phát hiện thì cả ba đứa đều ăn phạt. Mặc kệ Accel có tham gia hay không, Ash với Gary đều sẽ khai báo hắn là đồng bọn.

— QUẢNG CÁO —

Phóng lao đành theo lao, ánh mắt Accel biến đổi thành kiên quyết, dậm chân thật mạnh thét lên: “Vậy được rồi, lên đường thôi!”

Theo tiếng nhiệt liệt hưởng ứng từ Ash và Gary, ba đứa nhóc vui vẻ hướng theo nơi nhánh sông chảy ngang ở ngoài thị trấn Pallet mà đi. Trên đường không quên ẩn nấp tránh người lớn với đám trẻ con khác phát giác.

Sau khoảng nửa giờ không nghỉ, Ash cùng Gary hết chịu nổi đành kiếm một nơi mát mẻ gần đó nghỉ ngơi. Gary tiếp tục trách móc: “Đi xa vậy rồi vẫn chưa tìm thấy gì cả, ngươi chắc chắn lại nhìn lầm!”

Ash hiện tại cũng chẳng dám khẳng định hoàn toàn nữa, đành chịu cúi đầu nghe Gary than thở. Về phần Accel sớm cảm thấy có thứ gì đó không đúng, mọi khi ra khỏi trấn Pallet phải gặp nhiều loài Pokemon mới chuẩn. Không cần loài quá hy hữu nhưng mấy loài như Rattata hay Pidgey đều chẳng thấy bóng dáng.

“Điều này quá kỳ lạ đi...” Accel thì thầm, hắn không dự định nói cho Ash và Gary vì có nói hai đứa này cũng không hiểu.

Ash trèo lên cây Berry hái tạm vài quả quăng cho Accel cùng Gary ăn đỡ xem như chuộc tội. Cắn một miếng, vị ngọt thanh mát tràn xuống cổ họng Accel giống uống nước hoa quả vậy. Accel ngồi vừa ăn vừa phân tích kĩ càng trong đầu.

“Nguồn nước khác quanh khu vực này hơi xa đối với các loài Pokemon hoang dã chậm chạp và nhỏ nhắn. Chúng thường lựa chọn nhánh sông này là địa điểm thích hợp nhất. Vì cái gì hôm nay lại lạ thường?”

“Hai trường hợp, một là có hồ nước gần đây mà mình không hề biết. Hai là một loài Pokemon hung dữ đang chiếm hữu khu vực này. Trường hợp thứ hai dễ xảy ra hơn, hy vọng rằng mình dự cảm sai...”

Không lâu sau đó, cả ba đứa tiếp tục khởi hành. Đi được giữa chừng Ash bỗng dưng lên tiếng: “Nhìn kìa, hình như có thứ gì đó đang xông tới đây!”

Gary và Accel cũng ngẩng cao lên nhìn, ban đầu hơi khó nhìn rõ vì mục tiêu cách quá xa, vài giây sau trông thấy rành rành cả đàn chuột màu tím Rattata hơn ba mươi con đang xông tới. Accel với Gary giật thót người, mau chóng nắm lấy tay Ash kéo hắn chạy sang một bên.

Đợi đàn chuột chạy khuất tầm mắt, ba đứa nhỏ mới lộ đầu ra khỏi bụi cỏ, thở hồng hộc khó tin. Gary càng chẳng thể nghĩ nổi rằng lỡ như vừa rồi chạy không kịp bọn họ sẽ thế nào. So với hai người khác, Accel cảm giác điềm xấu càng lúc càng gần, hắn định mở miệng khuyên cả hai quay về thì nhận ra chúng đã đi trước.

Accel vội vã chạy đến, ngăn cản hai người: “Khoan đã, tiếp tục thế này không ổn chút nào, phía trước khả năng cao có loài Pokemon nguy hiểm tồn tại. Việc này nên về thương lượng với người lớn an toàn hơn.”

— QUẢNG CÁO —

Ash phủi tay, cười hà hà như thằng ngốc điếc chẳng sợ súng nói: “Đừng lo, Accel ngươi đang phức tạp hóa vấn đề mà thôi. Rattata biết đâu đang tổ chức cuộc thi chạy đua đấy.”

Accel cố gắng kềm chế không đấm Ash một cái, lớn tiếng nói: “Đua cái đầu ngươi, Rattata thường rất ít khi tập trung thành bầy, đã tập trung thì nói lên có kẻ thù ảnh hưởng đến sinh hoạt của bọn chúng.”

Ash: “Ồ, ngươi hiểu cả vấn đề này, Accel ngươi giỏi thật!”

Accel: “Im đi, bây giờ không phải lúc hâm mộ đâu. Gary! Ngươi nói một câu khuyên hắn giúp ta!”

Accel tính nhờ vả Gary khuyên can thằng ngốc Ash, vừa xoay qua thì bắt gặp Gary đứng khoanh tay, nhắm mắt đang nghĩ ngợi giống lựa chọn việc gì. Lát sau, Gary đập tay, mặt mày tươi cười vỗ vai Accel: “Bình tĩnh, chúng ta cứ đi tiếp xem thế nào đã. Chẳng lẽ ngươi không tò mò phía trước có gì sao? Lỡ theo lời ngươi nói Pokemon mạnh chẳng phải khó có cơ hội chiêm ngưỡng ư?”

Accel định mở lời: “Nhưng...”

Gary: “Không nhưng nhị gì hết, ta lấy danh dự huấn luyện gia ra đảm bảo. Chúng ta chỉ đứng đằng xa nhìn xem, tuyệt đối không tiến lại gần!”

Ash mượn cớ lấn tới, vỗ bên vai còn lại của Accel nói: “Đúng đó, ngươi yên tâm, cả ta lẫn Gary đều biết chừng mực. Ba chúng ta chơi với nhau lâu nay thì cũng coi là thân thiết hệt anh em, ngươi nhẫn tâm đi về một mình hả?”

Accel cuối cùng nuốt lời trở lại, im lặng cầu nguyện đi theo 2 thằng ngốc thích chơi trò mạo hiểm. Theo đó lần lượt trông thấy các loài Pokemon hối hả bỏ chạy cả ba bước đi cẩn thận dần, từ tốn nhẹ nhàng nhất tiến gần đến nhánh sông.

Tiếng hú dữ dội mang theo phẫn nộ điếc tai khiến các loài chim nhỏ tựa mấy con Pidgey sợ hãi bay tứ tung. Gary, Ash và Accel chậm rãi dạt bụi cỏ khỏi tầm để tận mắt chứng kiến con Pokemon mạnh mẽ.

Accel vừa giận vừa muốn khóc kèm cả hối hận: “Cái lựu đạn, Ursaring!”