Editor: Hồng Hải
Vi Dự đóng cửa quay lại phòng, Điền Điềm đang dùng thử bàn bóng, thấy anh quay lại nên hỏi: “Anh Dương về rồi à?”
“Ừm, về rồi.”
Câu hỏi và câu trả lời này giống như câu chuyện thường ngày của một cặp vợ chồng vậy, chồng tiễn khách về, vợ tri kỉ hỏi han.
Họa sĩ Vi Dự vẽ truyện tranh thiếu nữ lập tức tưởng tượng ra hình ảnh này, lỗ tai có hơi nóng.
“Có thử chút không?”Anh khua vợt bóng trong tay, hỏi Điền Điềm.
“Có chứ. Anh phát bóng đi.”
Hai người đánh bóng bàn không thạo, trình độ ngang nhau, nhưng vẫn có thể đánh tử tế được mấy trận, không mất thời gian nhặt bóng, vừa lúc làm hai người bình thường không hay vận động cũng phải động lên.
Đánh một lúc lâu, Điền Điềm có hơi mệt, Vi Dự bảo cô nghỉ ngơi một lúc rồi đi rót nước.
Điền Điềm ngồi trên sô pha uống nước, hai mắt nhìn xuống chân Vi Dự đang ngồi cạnh mình, lén đo kích cỡ chân của hai người.
“Vi Dự, anh đi giày size bao nhiêu thế?” Lúc hỏi cô còn vươn chân dẫm lên mu bàn chân Vi Dự, loại động tác thân mật này khiến Vi Dự không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
“43.”
“Em đi size 37.” Nói xong lại dẫm lên chân anh hai cái rồi quay đầu chăm chú nhìn anh.
Vi Dự ngắm bàn chân trắng nhỏ mềm mại của Điền Điềm, nói nhỏ: “Đáng yêu lắm.”
Điền Điềm cong khóe miệng, tốt lắm, còn biết tán tỉnh lại.
“Điềm Điềm, đi dép lê vào đi, chân trần để trên mặt đất sẽ bị lạnh đấy.” Vi Dự “chính trực” nói.
Điền Điềm ngoan ngoãn đi dép vào.
Vi Dự nhìn thời gian, đã 5 giờ chiều, anh giữ Điền Điềm lại ăn cơm, Điền Điềm cũng không khách khí đồng ý.
Tay nghề nấu nướng của Vi Dự rất tốt, anh không thích ăn cơm hộp mà thích tự nấu cơm.
Anh chọn vài món sở trường của mình, muốn để lại ấn tượng tốt với Điền Điềm, vừa làm xong món đầu tiên đã vội muốn Điền Điềm nếm thử.
“Điềm Điềm, em nếm thử xem?” Lúc nấu cơm, Điền Điềm giống một chiếc đuôi nhỏ luôn đi theo sau anh. Vi Dự vừa muốn cho cô ra ngoài ngồi nghỉ ngơi, lại vừa muốn cô nhìn dáng vẻ nấu cơm của mình.
Trước đây anh từng vẽ một nam chính có tài nấu ăn rất giỏi. Lúc ấy có rất nhiều fans nhắn qua Weibo cho anh, bảo đàn ông biết nấu ăn rất có sức quyến rũ! Cô gái nào mà thấy chắc chắn sẽ yêu ngay.
Vi Dự lợi dụng điểm này, đúng là rất có ích.
Điền Điềm vẫn luôn đứng cạnh quan sát, nhìn Vi Dự nghiêm túc nấu ăn, trong lòng cô ngứa ngáy.
Ăn một miếng cơm rang anh đưa đến bên miệng, ngon đến phát khóc. Trong miệng cô còn nhai cơm, giơ ngón tay cái lên với Vi Dự: “Ngon tuyệt vời.”
Ban đầu Điền Điềm định trêu anh, mình ăn một nửa sau đó đút cho anh, nhưng món này ăn ngon quá trời, làm cô ăn thêm hai miếng.
Việc mình làm được ai đó khẳng định là một chuyện rất hạnh phúc.
Vi Dự cười: “Điềm Điềm, lát nữa rồi ăn. Còn vài món nữa cơ.”
“Ok, em chờ anh.” Ngoài miệng nói chờ anh, nhưng lại không nhịn được hỏi, “Ăn thêm một miếng nữa được không?”
“Được chứ.” Vi Dự cười híp mắt, Điềm Điềm đáng yêu quá, muốn xoa đầu em ấy ghê.
Nhân lúc Điền Điềm đang ăn cơm, anh tiến lên xoa nhẹ đầu cô rồi nhanh chóng chạy về chỗ cũ, làm món tiếp theo.
Điền Điềm bị anh sờ đầu, xoay người chỉ nhìn thấy một bóng lưng ra vẻ bình tĩnh, cái muỗng trong tay hơi đung đưa chỉ về eo và mông Vi Dự.
Tiểu dạng*, sớm muộn gì cũng ăn anh.
*Tiểu dạng (小样): từ này mình không biết thay bằng gì nữa, nhưng xét trong ngữ cảnh giữa nam và nữ, thì nó tượng trưng cho một nick name thân thương và thú vị.