Editor: Hồng Hải
Vi Dự thấy hơi khô nóng, trong đầu anh toàn mấy hình ảnh ướŧ áŧ, lăn qua lộn lại kiểu gì cũng không ngủ được, cuối cùng đành phải ngồi dậy vẽ truyện tranh.
Bây giờ trong tay anh còn một quyển manga đang ra, rất hot. Vi Dự không vẽ truyện tranh ngay từ lúc vừa tốt nghiệp, thật ra công việc đầu tiên của anh là thiết kế game.
Vì nhu cầu của công việc, anh cần phải xem rất nhiều tình tiết game, sau đó mới bắt đầu đặt bút vẽ ra tác phẩm của mình. Lúc vừa bắt đầu chỉ là mẩu truyện ngắn một trang, càng về sau cốt truyện càng phong phú, nhân vật ngày càng nhiều, fans cũng ngày càng đông.
Quyển manga đang ra này giúp Vi Dự thu được rất nhiều tiền nên anh xin nghỉ công việc thiết kế, chuyên tâm vẽ truyện tranh ở nhà.
Cũng vì cả ngày toàn ở trong nhà, đắm chìm trong thế giới 2D giả tưởng nên anh càng không thích ra khỏi nhà hoặc giao tiếp mặt đối mặt với người khác.
Vi Dự ngồi vẽ xong một trang đã là 2 giờ đêm.
Vi Dự xoa đôi mắt nhức mỏi đi lên giường, trước khi nhắm mắt còn không quên nhắn tin cho biên tập Dương Quang, bảo hắn ngày mai đến đây giúp anh lắp bàn bóng bàn.
Không cần giục bản thảo đã nhận được bản phác thảo mới của Vi Dự nên Dương Quang rất dễ nói chuyện, sáng sớm hôm sau đã đến gõ cửa phòng Vi Dự.
Vi Dự ngủ muộn, bị Dương Quang đánh thức rất không vui, rót cho hắn một cốc nước sôi để nguội rồi chạy vội về phòng ngủ bù. Dương Quang biết tối qua anh vẽ bản thảo, cũng quen dáng vẻ này của anh nên không thấy khó chịu gì cả, ngược lại còn rất thảnh thơi mở TV, lấy đồ ăn vặt trong tủ lạnh ra, vừa xem phim vừa ăn.
Vi Dự ngủ đến 11 giờ trưa, mơ mơ màng màng rời giường rửa mặt.
“Đang yên đang lành chú mua bàn bóng bàn làm gì?” Dương Quang đứng ở cửa WC nhai khoai lát hỏi.
“Vận động.” Vi Dự nhổ bọt biển trong miệng ra.
Dương Quang suýt chút nữa bị sặc khoai lát: “Chú đang nói đùa à?”
Trong mắt hắn, Vi Dự là một trạch nam hận thấu xương tất cả các môn thể thao, không ngờ lúc còn sống lại có thể nghe được anh chủ động nói muốn vận động.
“Ấy khoan, có gì đó hơi sai, chú mua cả bàn bóng bàn, mà trò này thì không chơi một mình được. Chú định tìm anh chơi cùng đấy à?” Dương Quang không muốn bị hành đâu.
“Không phải.” Vi Dự bóp kem đánh răng, bóp mãi mới ra được một chút.
“Vậy chú đánh với ai?” Dương Quang lại hỏi.
Vi Dự đánh răng rửa mặt xong, liếc mắt nhìn Dương Quang, không trả lời, không hiểu sao anh không muốn để người khác biết Điềm Điềm, giống như tâm lý của một đứa trẻ không muốn chia sẻ đồ chơi của mình cho bạn bè.
Dương Quang cũng không hỏi nữa, hắn tưởng mình sẽ không nhận được đáp án, ai ngờ đáp án lại tự đưa đến cửa.
Lát sau shipper đã giao hàng đến, Vi Dự và Dương Quang vừa dọn bàn con ra chỗ khác, chuẩn bị mở bưu kiện lắp bàn bóng bàn thì chuông cửa vang lên, hai người bọn họ tưởng shipper để quên cái gì.
Dương Quang ra mở cửa thì thấy một cô gái xinh đẹp, hai người đều ngây ngẩn cả người.
“Sao thế?” Vi Dự ngồi trong phòng hỏi.
“Em tìm Vi Dự à?” Dương Quang mở cửa để Điền Điềm vào nhà.
Điền Điềm nghe thấy tiếng nói chuyện của shipper, đoán chắc là đến ship bàn bóng, định sang giúp Vi Dự lắp bàn, không ngờ nhà anh lại có khách đến.
“Điềm Điềm?” Vi Dự vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.
Ngọt ngào (từ này đồng âm với từ Điềm Điềm)? Dương Quang đang nghĩ không biết Vi Dự đi đâu mà quen được một cô em ngọt ngào như này, nhìn dáng vẻ sáng mắt của anh là biết anh rất rất thích con gái nhà người ta.
Được lắm Vi Dự, mấy ngày không gặp đã dụ dỗ được con gái nhà người ta rồi.
Vi Dự gãi đầu giới thiệu cho hai người làm quen.
“Điềm Điềm, đây là Dương Quang, biên tập của anh.” Sau đó lại nói với Dương Quang: “Đây là Điềm Điềm, hàng xóm của em.”
“Chào em.” Dương Quang nở một nụ cười với Điền Điềm.
“Chào anh.” Điền Điềm cười chào lại, rồi nói với Vi Dự: “Em định sang giúp anh lắp bàn bóng, không ngờ nhà anh lại đang có khách.”
“Không sao đâu, anh bảo anh Dương đến đây giúp anh lắp bàn bóng đó. Điềm Điềm, em thấy để bàn ở đâu thì hợp?”
Điền Điềm nhìn ánh nắng mặt trời chiếu đầy ban công, nói: “Ban công?”
“Chỗ này được đó.” Vi Dự tưởng tượng ra dáng vẻ bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, tuy có hơi không muốn nhưng vẫn mỉm cười trả lời.
Dương Quang mở to mắt, ê không phải chứ, hai người bọn họ vừa bê bàn con đến ban công, bây giờ lại phải bê về chỗ cũ à???
Xem ra đàn ông đều giống nhau, vì phụ nữ mà có thể đâm anh em hai nhát dao.
Bàn bóng bàn rất to, nhưng nhà Vi Dự không rộng, lúc sau có thể sẽ dọn bàn con đi, sắp xếp lại bố cục phòng khách.
Dương Quang giống như một công nhân chuyển nhà, là kiểu làm mà không thu tiền, giúp Vi Dự chuyển đồ xong thì chuẩn bị về nhà.
Vi Dự đưa hắn đến cửa: “Anh Dương, lần sau mời anh ăn cơm.”
“Ăn cơm thì khỏi, chú chỉ cần vẽ thêm mấy bức tranh, nộp bản thảo sớm chút là được.” Dương Quang rất biết cách mưu tính.
“Ok.” Vi Dự trả lời.