(“Oa Oa Ký và Cưng chiều cảnh sát nhỏ ngọt mềm” của Tỉnh đã bị xoá trên nền tảng theo quy định mới của Admin rồi nhé mọi người. Các bộ khác chắc cũng bị xóa sớm thôi, tạm biệt mọi người trước vậy! Ai muốn kết nối với Tỉnh thì có thể follow acc Twitter @Tinh_GiaGia của mình nha!)
"Ôi cái thứ này, đúng là đồ hỏng mà, nạp vào nhiều tiền như vậy còn thua! Trò chơi thối! Hệ thống nát!" Bạch Diệp tức lộn cái bàn, cắn răng mắng.
"-Tích tích-, xét thấy ngươi nhiều lần nhục mạ hệ thống, hệ thống sẽ thi hành trừng phạt tương ứng, mời chuẩn bị cho tốt, mời chuẩn bị cho tốt."
"Đệch, ai đang nói chuyện vậy?"
Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói, Bạch Diệp giật nảy mình, ngay sau đó một đường ánh sáng trắng đánh về phía y, y chỉ kịp che mắt, không gian lập tức xoay chuyển một trận, giống như trời đất đang quay cuồng, y hôn mê bất tỉnh.
"Này! Diệp tử, tranh thủ tắm rửa chuẩn bị sạch sẽ đi làm việc kìa."
Một âm thanh tinh tế truyền đến, Bạch Diệp nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Trong phòng rất tối, chỉ thắp có mấy ngọn nến, một người với cái mặt trát phấn trắng thật dày cùng đôi môi đỏ đứng ở trước mặt nhìn y.
"Ấy, người anh em, ngươi là đại nam nhân còn trang điểm làm gì? Y phục này là sao nữa? Diễn viên cosplay? Nhưng sao lại giống như là y phục của thái giám?" Bạch Diệp dụi dụi con mắt, chậm rãi ngồi xuống, nhìn tới nhìn lui quần áo người trước mặt, vải vóc cũng không tệ.
"Diệp tử, ngươi nói cái gì đó, ta vốn chính là thái giám, đêm nay đến phiên ngươi trực, còn không mau tắm rửa thay quần áo?" Tiểu thái giám mặt phấn kia bưng y phục thái giám sạch sẽ đặt ở trước mặt y, tay còn làm dáng lan hoa chỉ.
Bạch Diệp mở to đôi mắt, thái giám??? Ai là thái giám???
Thái giám mặt phấn lại thấy y bất động, đưa một tay kéo y lên, lôi đến căn phòng cách vách đã chuẩn bị xong thùng tắm đẩy vào. Bạch Diệp nhìn gian phòng cổ kính, thùng tắm lớn trước mặt, chỉ cảm thấy một đạo sét đánh đến trên đầu!
Sau khi thái giám mặt phấn rời khỏi đây, y ngơ ngơ ngác ngác đưa tay gãi gãi giữa hai chân, đoạn sờ đến một cục thịt mềm thở phào một hơi, may thật! Vẫn còn! Nhưng y lập tức cảm giác có chỗ nào đó không đúng, lại sờ xuống một chút, ngón tay chạm đến một khe thịt nhỏ ướt sũng. Y đứng hình tại chỗ.
Y cởi hết quần áo trên người, cuối xuống xem xét, chỉ thấy giữa hai chân xác thực có một khe thịt nho nhỏ. Mặc dù y là tên trạch nam, chưa từng chạm qua phụ nữ, nhưng cũng biết cái bộ phận này vốn dĩ nên sinh trưởng trên thân nữ nhân.
Bạch Diệp bước vào thùng tắm, ngồi ở bên trong ngu ngơ mà tắm rửa, trong đầu lại hỗn độn hàng vạn suy nghĩ, nhớ tới câu nói trước khi y té xỉu kia. Hệ thống trừng phạt, chẳng lẽ chính là chuyện này?
Y khó chịu đưa bàn tay đến giữa hai chân, thanh tẩy cái bộ phận vừa mọc thêm kia, tay vừa chạm vào, l*и non liền tuôn ra một cỗ nước da^ʍ, y nhíu nhíu mày, bực bội dùng sức xoa nắn, xoa đến khi hộŧ ɭε hơi sưng đỏ mới bỏ qua, đứng lên lau khô nước, mặc vào y phục thái giám trên khay, đi ra ngoài.
"Tắm sạch rồi à? Muốn ta đưa ngươi đi không?" Tiểu thái giám mặt phấn kia vang lên âm thanh lanh lảnh, người cũng đi tới.
"Được." Bạch Diệp có chút không được tự nhiên nhìn người trước mặt, nhẹ gật đầu.
Trên đường đến tẩm cung Hoàng Thượng, Bạch Diệp biết được tiểu thái giám này gọi là Trúc Hành, cùng y ở chung một phòng, cũng chính là bạn cùng phòng, hai người đều là ngự tiền tiểu thái giám. Nghĩ đến người này không có huynh đệ, Bạch Diệp có chút thương hại nhìn hắn, lại nghĩ tới mình có một tiểu muội muội, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
"Đã đến rồi, ngươi vào đi ta về trước." Trúc Hành cười nói.
"Được, cảm ơn Trúc tử."
Bạch Diệp đưa mắt nhìn Trúc Hành rời đi, trước mắt là cửa lớn khắc hoa, nắm chặt quyền, đưa tay đẩy ra, đi vào.
"Tới rồi? Hôm nay lá gan bắt đầu lớn, không giống như ngày thường lạnh run thu mình lại." Một trận thanh âm trầm thấp từ bên trong truyền đến, tiếng nói tựa hồ mang theo ý cười.
"Nô tài thỉnh an Hoàng Thượng!" Bạch Diệp nhớ tới thái giám trên TV, bắt chước hành lễ.
"Lại đây." Tiếng nói kia lại vang lên.
Bạch Diệp đứng dậy, đi vào phía phòng trong, chỉ thấy một người mặc y phục màu xanh nhạt ngồi dựa trên giường. Đầu hắn đeo bạch ngọc quan, một đôi mắt phượng đầy tà khí, làn da như là bạch ngọc thượng hạng, khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười nhìn y.
Bạch Diệp đi đến cách người kia hai mét thì dừng lại, cúi thấp đầu nhìn mũi chân. Đột nhiên, người trên giường một phát kéo lấy cánh tay của y, ôm y vào lòng thật chặt, mũi đặt ở cần cổ y cọ cọ, một đôi tay lớn cũng sờ soạn trên người y, cởϊ qυầи áo y, dán lên làn da của hắn.
"Thật thơm!" Hoàng Thượng cọ xát một lát, cắn một cái vào người y, đầu lưỡi cũng bắt đầu liếʍ láp trên cổ.
"A!" Bạch Diệp kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay chống trước ngực Hoàng đế, dùng sức đẩy hắn ra. Không đúng, cái người này đang làm gì? Y là trai thẳng! Trai thẳng! Tay người này đang sờ nơi nào đó?
Hoàng đế cười khẽ, ôm y điều chỉnh tư thế một chút, chuyển hướng thành mặt đối mặt mà ôm. Quần áo trên người Bạch Diệp đã bị cởi gần hết, thân thể tinh tế mềm mại bị Hoàng Thượng gắt gao giữ chặt, không nhúc nhích được.
"Hoàng, Hoàng Thượng, đừng như vậy!" Phát giác được tay của hắn thuận theo eo mình đi tới giữa hai chân, Bạch Diệp hoảng sợ mở to mắt.
"Đừng như thế nào? Chẳng phải trẫm đã nói trước cho ngươi, để ngươi chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Hửm?"
Hoàng Thượng một phát bóp lấy hộŧ ɭε Bạch Diệp, cảm giác chạm phải không giống trước đây lắm, liền mạnh mẽ lật y xuống giường, cúi đầu kiểm tra. Chỉ thấy hộŧ ɭε y giờ phút này hơi sưng đỏ, cửa l*и mấp máy đóng mở, có chút nước da^ʍ chảy ra.
"Người khác chạm vào ngươi?" Tiếng nói Hoàng Thượng lạnh xuống, đưa tay bóp lấy cằm Bạch Diệp, mặt âm trầm hỏi y.
Bạch Diệp cắn môi, bị xấu hổ chiếm cứ đầu óc, hiện tại nói không ra lời, đôi mắt ướt sũng nhìn chằm chằm hắn.
Thấy Bạch Diệp không nói lời nào, Hoàng Thượng cười lạnh một tiếng, ngón tay đưa xuống, liền cắm vào lỗ l*и ẩm ướt non mềm, cảm nhận được cửa l*и cắn thật chặt tay mình, hắn nghĩ tới có người khác sờ mó nơi này, lập tức giận dữ trong lòng, ngón tay thô bạo cắm mạnh vào.
"... A... Đừng!" Bạch Diệp chỉ cảm thấy l*и non bị ngón tay cọ móc vách thịt đau nhức, nước mắt đều chảy ra.
Đôi mắt Hoàng Thượng như đỏ lên, ngón tay không ngừng mạnh mẽ móc loạn bốn phía bên trong l*и non. Đột nhiên, ngón tay hắn chạm đến một khối thịt mềm, lại thử đâm chọc vào nơi đó, lập tức một luồng nước da^ʍ liền bừng lên, làm ướt tay hắn, bắp đùi Bạch Diệp cũng căng cứng.
Hoàng Thượng bắt đầu chuyển hướng cắm lên phần thịt mềm bên trên, cảm giác bên trong lỗ l*и càng ngày càng ẩm ướt, giống như là có vô số cái miệng nhỏ cắи ʍút̼ tay mình, hắn tăng thêm tốc độ, thừa dịp vách thịt l*и run rẩy cắm đến điểm sướиɠ của Bạch Diệp.
"... Ô... A... Đừng...... Ta chịu không được...... Không muốn......"
Thân thể Bạch Diệp mềm nhũn trên giường, không có chút sức để phản kháng, chỉ có thể mặc cho ngón tay ở trong người mình hành hạ. Miệng y mở rộng, nước bọt thuận theo khóe miệng chảy xuống, toàn thân đều đang run rẩy, sắp bị cơn sướиɠ bức điên.
Cảm giác vách thịt Bạch Diệp càng thêm khít chặt, trên tay Hoàng Thượng lại tăng thêm sức mạnh, hung hăng thọc l*и da^ʍ đến nước sướиɠ chảy ròng ròng, không ngừng văng khắp nơi. Thân thể Bạch Diệp co quắp một trận, ©ôи ŧɧịt̠ đứng thẳng bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙, bên trong l*и non cũng tuôn ra một dòng nước da^ʍ. Hoàng Thượng rút ngón tay ra, thưởng thức cảnh sắc Bạch Diệp bị ngón tay ȶᏂασ đến cửa l*и không khép lại được chảy ra nước da^ʍ, cái l*и sưng đỏ ướt dầm dề mở ra, tựa như mời người vào thăm thú.
Cả người Bạch Diệp thất thần nằm trên giường, không có chú ý tới đồ vật giờ phút này đang đặt lên người.